Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 314:

Chương 314:
Chương 314:
Vấn đề của Chân Minh Châu là ở homestay, không liên quan đến cá nhân, còn vị này lại là người xuyên không.Trong hoàn cảnh như vậy, Chân Minh Châu cảm thấy có một số bí mật nói ra cũng không sao cả.Hơn nữa, anh còn là cộng sự của cô."Còn anh? Đã nhận chứng minh thư được một thời gian, anh đã thích nghi với cuộc sống ở nơi này chưa?" Chân Minh Châu tò mò hỏi.Túc Ninh: "Vẫn ổn, tôi cảm thấy mình học được rất nhiều thứ. Nhưng thực tế là như thế nào thì tôi lại không biết."Chân Minh Châu cười khúc khích, đây là sự thật, những gì bạn nghĩ mình sẽ làm được và thực tế có làm được hay không là hai chuyện khác nhau. Lúc nhỏ, khi cô ấy đọc sách cũng có cảm giác như vậy.Chân Minh Châu cười đến vui vẻ khiến Túc Ninh phải nhìn cô một cái.Chân Minh Châu: "Anh đang nhìn gì vậy?"Túc Ninh: "Tôi thấy cô cười rất vui vẻ."Chân Minh Châu: "Tôi đang nghĩ đến bản thân mình khi còn nhỏ..."Cô chỉ đơn giản kể về những chuyện lúc nhỏ, sau đó thở dài cảm khái: "Khi còn nhỏ, tôi rất tự tin và cảm thấy bản thân mình vô cùng lợi hại. Nhưng khi lớn lên, sự tự tin của tôi ngày càng ít đi.""Cô đã rất tốt rồi."Chân Minh Châu nghiêng mắt.Túc Ninh vô cùng nghiêm túc nói: "Cô thật sự rất tốt."Chân Minh Châu bật cười, Túc Ninh cũng cười theo, ngay sau đó anh nói: "Đường xá ở nơi này rất bằng phẳng, thông thoáng."Chân Minh Châu: "Anh chưa từng nghe cổ nhân đã nói một câu sao? Muốn làm giàu trước tiên phải sửa đường."Túc Ninh: "Chưa từng nghe qua, nhưng lời này thật sự rất có đạo lý."Chân Minh Châu lại cười, Túc Ninh phát hiện Chân Minh Châu thật ra là một người rất thích cười, hơn nữa nụ cười này xuất phát từ nội tâm.Thật ra, lúc ở homestay Xuân Sơn Chân Minh Châu cũng rất thích cười, nhưng nụ cười của cô lúc ở homestay có chút khác biệt so với bây giờ. Thời điểm ở homestay, mỗi khi cô cười đều ra vẻ khách khí, lại thêm vài phần ôn nhu.Suy cho cùng những người đến homestay đều là người xa lạ, một nụ cười dịu dàng có thể nhanh chóng xoa dịu cảm xúc của đôi bên.Túc Ninh cảm thấy, có lẽ Chân Minh Châu cũng chưa phát hiện ra điều này. Lúc ấy, nụ cười của cô không hẳn là thật sự vui vẻ, ngược lại giống như một cách để xoa dịu cảm xúc của mọi người. Nhưng bây giờ thì khác, nụ cười của cô tràn ngập sự vui vẻ.Không phải là nụ cười mang tính lịch sự hay xuất phát từ mục đích giúp xoa dịu cảm xúc của đối phương.Anh nói: "Cô cười lên thật sự rất đẹp."Chân Minh Châu hơi ngẩng đầu nói: "Đó là đương nhiên, tôi vốn dĩ rất xinh đẹp."Sau khi khoe khoang, đến bản thân Chân Minh Châu cũng không nhịn được mà càng cười dữ dội hơn.Túc Ninh cũng cười theo, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên tốt đẹp.Anh hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"Chân Minh Châu: "Đi công viên giải trí đi. Vốn dĩ tôi định dẫn anh đi vườn bách thú, nhưng vì đây là lần đầu tiên nên tốt hơn hết là chọn chỗ vui vẻ hơn."Túc Ninh: "Được."Thật ra anh không biết công viên giải trí là một nơi như thế nào. Nhưng theo như tên gọi thì có lẽ là một nơi để vui chơi?"Nơi đó..."Còn chưa nói hết thì Túc Ninh đã im bặt, bởi vì khi xe vào đến thành phố thì anh đột nhiên phát hiện, quả nhiên khung cảnh ở thành phố rất giống với trên ti vi. Dân cư đông đúc, có cả ô tô và nhà cao tầng.Anh kinh ngạc nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Khung cảnh này thật khiến tôi cảm thấy chấn động."Chân Minh Châu thắc mắc: "Không phải lần trước anh đã cùng Vu Thanh Hàn vào thành phố một lần rồi sao?"Túc Ninh gật đầu, nói: "Bất quá chỗ chúng tôi đến không náo nhiệt như vậy."Chân Minh Châu liền hiểu ra, nơi bọn họ đang đi dạo là phố thương mại nên đương nhiên vô cùng náo nhiệt. Ngược lại các đơn vị, cơ quan hành chính của Lệ thành căn bản đều ở phía tây thành phố. Khu vực bên đó có khác biệt rất lớn với phố thương mại bên này.Chân Minh Châu đơn giản giải thích một chút, Túc Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.Anh nói: "Ở đây, cuộc sống của những người dân thật quá tốt."Chân Minh Châu: "Đó là đương nhiên, hiện tại chúng tôi không cần suy xét đến vấn đề ăn no mặc ấm, dù lười biếng một chút cũng không đến mức khổ sở."Túc Ninh: "Tôi có thể nhìn ra."Chân Minh Châu lái xe đến công viên trò chơi, bởi vì là ngày thường nên cũng không đông lắm.Túc Ninh tò mò hỏi: "Thời điểm cô dừng xe, cái máy kia lóe lên một chấm màu đỏ."Chân Minh Châu gật đầu: "Đó là thiết bị đang đọc thông tin xe của tôi. Xe tôi đậu ở đây thì phải trả tiền."Túc Ninh kinh ngạc: "Đậu xe ở đây phải trả tiền hay sao?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy nha."Cô mang ba lô vào, nói: "Đi thôi."Ngày thường, khi cô ra ngoài ghét nhất là xách theo túi lớn túi nhỏ, vì thế trong ba lô chỉ có những thứ cần thiết nhất và một túi khăn giấy mà thôi.Chân Minh Châu quét mã mua phiếu, Túc Ninh mím môi, đứng một bên nghiêm túc quan sát, ngay sau đó nói: "Lần sau, có thể để tôi làm việc này không?"Chân Minh Châu liếc anh một cái, nói: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận