Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 139: Gấu Trúc Nhỏ 4
Chương 139: Gấu Trúc Nhỏ 4
Thật ra mỗi người đều có điểm yếu, còn Chân Minh Châu cũng hiểu rất rõ bản thân mình. Có lẽ do mất mẹ từ nhỏ, nên bề ngoài cô rất phóng khoáng và thân thiện với mọi người; nhưng thật ra lại mang theo vài phần xa cách, dường như luôn giữ một khoảng cách nhất định.Trong thôn có rất nhiều nhà nuôi chó mèo, nhưng từ nhỏ Chân Minh Châu đã khác với mọi người. Vì không nuôi dưỡng sẽ không phải chịu cảnh "mất đi."Có lẽ người ngoài không hiểu Chân Minh Châu, nhưng Triệu Xuân Mai vẫn có thể hiểu được đôi chút.Vì dù sao bà cũng nhìn Chân Minh Châu lớn lên"Minh Châu, lên xe đi."Tiểu Thạch Đầu: "Mẹ, con cũng muốn đi."Triệu Xuân Mai lập tức do dự, bà không muốn Tiểu Thạch Đầu đến chỗ Chân Minh Châu, nơi đó giống như "bug*" vậy, bà khó có thể đảm bảo được Tiểu Thạch Đầu đến đó sẽ như thế nào. Dù sao thì Tiểu Thạch Đầu cũng khác với bọn họ, hơn nữa bọn họ sang đó cũng hạn chế tiếp xúc với người cổ đại và sẽ rời đi ngay.*Bug: Bug là những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính. Những lỗi này xảy ra sẽ gây ảnh hưởng, khiến phần mềm/hệ thống cho kết quả không chính xác hoặc hoạt động không như mong muốn.Vì thế, bà nói: "Con ở đây chờ mẹ có được không? Lần này mẹ và chị đi đến đó là vì công việc, không phải đi chơi, Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn được không?"Chân Minh Châu: "Em ngoan đi, khi nào chị vào thành phố sẽ mang em cùng đi, chúng ta đi công viên trò chơi."Chỉ một giây Tiểu Thạch Đầu đã bị thuyết phục: "Vâng!"Âm thanh vô cùng vang dội.Chân Minh Châu cười, còn Tiểu Thạch Đầu đã được chị gái kế toán ở trong thôn bế đi vào phòng.Kể ra nếu không phải Chân Minh Châu đã biết trước, thì thật sự rất khó tưởng tượng những cán bộ làm việc ở Ủy ban thôn thoạt nhìn rất bình thường lại đều là bộ đội được bố trí thuyên chuyển công tác đến đây. Thật sự là không nhìn ra được.Chân Minh Châu đi rồi quay về, đương nhiên những người lớn sẽ không nhìn chằm chằm ra cổng, chỉ có Lan ca nhi đang ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài lên tiếng: "Chị xinh đẹp đã trở lại."Tiểu Hồng và Tiểu Tử cũng nhìn qua, liền thấy không chỉ có Chân Minh Châu mà còn có những người khác.Lan ca nhi: "Thật nhiều người."Cốc Chi Tề hoảng sợ, lập tức đến gần xem. Tuy hắn tin tưởng bà chủ, nhưng đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy nên khó tránh khỏi hoảng hốt."Bọn họ đang muốn làm gì vậy?" Lan ca nhi cảm thấy khó hiểu.Cậu nghiêng đầu hỏi: "Chị biết không?"Tiểu Hồng và Tiểu Tử cũng không biết, nhưng rất nhanh bọn họ đã biết nhóm người Chân Minh Châu muốn làm gì.Chân Minh Châu chật vật ôm gấu trúc nhỏ từ trong nhà ra, liền có những người khác tiến lên hỗ trợ. Thật ra tiểu gia hỏa không hề giãy giụa, nhưng mấy ngày qua nó được ăn uống no say, nên... béo lên!Còn Chân Minh Châu lại... gầy.Cô ôm gấu trúc nhỏ thật sự có chút ăn không tiêu."Mỗi ngày nó đều ăn."Chân Minh Châu còn lẩm bẩm: "Ăn nhiều nên cũng béo hơn."Cô ôm gấu trúc nhỏ ra ngoài rồi đặt nó lên xe, nói: "Tiểu gia hỏa à, không phải ra vứt bỏ mi. Chỉ là ta hy vọng mi đến đó sẽ có cuộc sống tốt hơn, nơi này..."Cô chỉ vừa lẩm bẩm đến đó thì gấu trúc nhỏ đã dẩu mông bò vào bên trong xe.Chân Minh Châu: "???"Bên trong xe vận chuyển có đặt cây trúc, gấu trúc nhỏ đặt mông ngồi xuống liền bắt đầu ăn. Có lẽ lá trúc non mềm nên nó ăn uống rất vui vẻ,"chân nhỏ" không ngừng đong đưa, trông rất sung sướng.Chân Minh Châu cạn lời.Cô quay đầu, sâu kín nhìn Trương Vũ đang khóc như mưa: "Anh xác định bản thân cứ thương tâm như vậy sao? Anh nhìn nó mà xem."Cho nên nó cứ thích bám lấy cô, căn bản không phải vì yêu thích mà chính là muốn tìm một phiếu cơm dài hạn.Hiện tại mấy bé gấu trúc đều tâm cơ như vậy sao?Thật là một con gấu trúc nhỏ đầy mưu mô.Siêu mưu mô."Anh xem nó kìa! Rất vui vẻ... vậy mà anh còn buồn bã vì nó đến vậy sao..."Dường như chỉ khi nhìn thấy người khác thê thảm hơn, Chân Minh Châu mới có thể giảm bớt cảm giác chính bản thân mình cũng không được xem trọng.Đúng vậy, tất cả mọi người đều bị xem nhẹ, vì thế cô không còn cảm thấy khổ sở nữa.Trương Vũ vẫn còn khóc, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi: "Không cần cô quan tâm, tôi cứ phải khổ sở đấy."Chân Minh Châu: Được thôi, anh muốn thì cứ khóc đi.Đàn ông rơi nước mắt cũng không phải việc gì tội lỗi.Chân Minh Châu: "Nó đến đó sẽ được đặt tên hay sao? Khi cháu đến Thành Đô có thể đi thăm nó."Triệu Xuân Mai: "Đương nhiên là được, vì cháu mà nó mới đến thế giới hiện đại, cũng chính cháu là người quyết định đưa nó đến công viên gấu trúc. Không bằng lấy họ cháu đặt tên cho nó đi, gọi là Chân Tiểu Châu. Dì sẽ nói với phó phòng Vu để cậu nói chuyện với phía bên kia, chắc chắn là không thành vấn đề...""Không!"Chân Minh Châu lớn tiếng phản đối: "Không không không! Cháu có vấn đề!"Cô tên Chân Minh Châu, gấu trúc nhỏ gọi là Chân Tiểu Châu, nghe rất kỳ quái.Cô kiên định, lời lẽ chính đáng: "Không cần như vậy, chúng ta làm việc tốt không cần lưu danh, nếu làm vậy cháu sẽ cảm thấy xấu hổ. Không cần gọi nó là Chân Tiểu Châu đâu, thật sự không cần."Trương Vũ sâu kín nói: "Nếu có thể gọi là Trương Tiểu Vũ thì tốt rồi."Triệu Xuân Mai quay đầu, nói: "Cậu lăn đi có được không?"Trương Vũ bi thương gục đầu xuống.Quả thật người được thiên vị lúc nào cũng không cần lo lắng.Người có được cơ hội lại không muốn, hắn muốn nhưng lại không được.Ôi, cuộc sống thật quá khó khăn.Chân Minh Châu: "Thật khó để tưởng tượng Trương Vũ xuất thân là bộ đội."Khí chất này, thật sự không nhìn ra được.Triệu Xuân Mai: Cấp dưới của bà bị người khác chê cười.Vì thế, bà đành lên tiếng giải thích: "Hắn là chuyên gia về mặt kỹ thuật, là một cao thủ máy tính."Bà chỉ nói vậy chứ không giải thích kỹ càng tỉ mỉ.Hơn nữa, dù có giải thích kỹ hơn thì chưa chắc Chân Minh Châu đã muốn biết.Chân Minh Châu: "Cháu không ở lại đây với mọi người nữa, mọi người phải dặn dò chuyên viên đối xử tốt với nó đấy. Nó không có thói hư tật xấu, chỉ thích ăn ngon. Ăn nhiều nên đại tiện cũng nhiều, nên có nhiều sạn phân mà thôi. Nhưng thật ra nó là một bé ngoan."Triệu Xuân Mai cười, nói: "Cháu đúng là người khẩu thị tâm phi."Ngoài miệng nói không thích, nhưng vẫn luôn quan tâm dặn dò.Bà lại hỏi: "Cháu thật sự không muốn đặt tên nó là Chân Tiểu Châu?"Chân Minh Châu nhanh chóng xua tay: "Thật sự không cần."Triệu Xuân Mai hiếm khi nói đùa: "Vậy gọi là Chân Đại Châu cũng được. Về sau nếu cháu có nhặt được con khác thì gọi là Chân Nhị Châu, Tam Châu, Tứ Châu..."Mắt Chân Minh Châu tối sầm mặt lại, lập tức đẩy nhẹ Triệu Xuân Mai ra: "Đi thôi, đi thôi, đi thôi, chúng ta không chuyện có gì để nói nữa. Kêu Chân gì Châu cũng tuyệt đối không được, nghĩ cũng đừng nghĩ. Nằm mơ nha! Cháu không đồng ý!"Cô nhẹ nhàng đẩy người ra, sau đó nói: "Trên đường đi phải chăm sóc tốt cho gấu trúc nhỏ. Mặt khác những vật dụng mà cháu cần cháu sẽ lên một danh sách chi tiết đưa cho dì. Nhớ là kiểu dáng của những năm 90 nha."Triệu Xuân Mai bật cười: "Được được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận