Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 265:
Chương 265:
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhị Dương liền dẫn theo ba tiểu bằng hữu lên trấn trên.Đừng nhìn bọn họ đều mới mười hai mười ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười bốn tuổi.Nhưng cũng đã được xem là "nam nhân", hơn nữa con đường này cũng khá quen thuộc nên mọi người trong nhà cũng không quá lo lắng. Vừa vào trấn, bốn người trực tiếp đến tiệm vải, thường chỉ có phụ nữ đến những nơi này, nam giới đi vào thì không tốt lắm.Nhưng tuổi của bọn họ đều không lớn.Thật mâu thuẫn. Trên đường đi bọn họ còn nghĩ mình đã là "nam nhân".Vậy mà bây giờ khi đến tiệm vải lại nói mình không được xem là nam nhân, chỉ là mấy tiểu tử choai choai mà thôi.Nhị Dương và một đám tiểu tử tự mình ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn quyết định đi vào.Khi bọn họ vừa vào cửa, liền có hai vị tiểu nhị giống nhau như đúc tiến lên: "Mấy vị cần gì ạ?""Oa, hai người là song sinh sao."Cặp song sinh này không phải ai khác, mà chính là Táo Hoa và Cẩu Đản.Hai người tươi cười chào hỏi, vì đây là lần đầu tiên có được công việc chính thức, nên hai người làm việc rất cẩn thận, với ai cũng đều nở nụ cười.Lúc trước khi bọn họ đi xin cơm, sợ nhất là người khác làm mặt lạnh, nên hiện giờ đối với bất kỳ người nào bọn họ cũng đều tươi cười chào đón."Chúng tôi muốn mua một ít vải lẻ."Cửa hàng của bọn họ không lớn nên đương nhiên cũng bán vải lẻ."Ngài muốn loại gì? Muốn mua bao nhiêu?"Táo Hoa dẫn bọn họ đi xem: "Ở đây chúng tôi bán vải lẻ theo cân, không bán từng miếng nhỏ.Đừng nghĩ rằng ở cổ đại thì vải vụn được bán nhỏ lẻ, đương nhiên là không thể nào.Bọn họ cũng muốn kiếm tiền."Ở đây có thu mua túi thơm không?" Thật ra một thiếu niên như Nhị Dương cũng rất khẩn trương, nhưng hắn là người dẫn đầu nên không thể lùi bước, bèn nói: "Bọn tôi muốn tìm lão bản bàn về chuyện thu mua túi thơm."Táo Hoa: "Vậy người chờ chút."Cô bé nhanh chóng đi gọi lão bản. Lão bản của tiệm vải họ Cổ, là một người tốt bụng, mặc dù đây chỉ là việc kinh doanh nhỏ nhưng cũng mời mấy người bọn họ vào phòng trong.Táo Hoa và Cẩu Đản không đuổi kịp, chỉ đành liếc nhìn nhau, sau đó tiếp tục làm việc.Hai người bọn họ lớn lên giống nhau như đúc nên khi đứng ở cửa có thể mang đến không khí vui mừng.Cửa hàng này tổng cộng có bốn người, bao gồm cả chưởng quầy và con trai của chưởng quầy đang đứng ở trước quầy."Sao hôm nay hai ngươi không mang cơm?"Con trai của chưởng quầy năm nay mười sáu tuổi, lớn hơn Táo Hoa và Cẩu Đản sáu tuổi, đang là thời kỳ vỡ giọng nên giọng nói như tiếng vịt kêu, rất khó nghe. Bình thường, với người ngoài hắn có chút ngượng ngùng không dám nói chuyện, nhưng lại nói chuyện rất hợp ý với Táo Hoa và Cẩu Đản.Hai đứa trẻ này ngày nào cũng mang theo một cái bánh bao lớn, bên trong bánh bao là rau dại, nhưng lạ là hôm nay lại không mang theo.Cẩu Đản cười nói: "Thiếu chưởng quầy, hôm nay là sinh nhật của chúng tôi, buổi trưa chúng tôi định sẽ đi mua cho bản thân mỗi người một cái bánh bao."Nói đến đây cậu liền nuốt nước miếng, vô cùng vui vẻ.Thiếu chưởng quầy: "Sinh nhật sao, vậy không phải nên ăn mì sao? Vào ngày sinh nhật sẽ ăn mì trường thọ."Táo Hoa: "Buổi tối chúng tôi sẽ ăn mì, tự mình làm ăn, buổi trưa thì ăn bánh bao thịt."Cả hai đều rất mong chờ.Thiếu chưởng quầy cười: "... Nếu hôm nay là sinh nhật của hai người thì trưa nay ta mời các người một bữa.""Không cần, không cần đâu thiếu chưởng quầy, thật sự không cần.""Cứ để ta mời, đừng khách sáo, dù sao một năm cũng chỉ có một lần."Mấy người đang nói chuyện thì cổ lão bản ra đến, hắn nói: "Được, ta có thể cung cấp nguyên liệu miễn phí cho các ngươi, kim chỉ và vải dệt bên ta sẽ cũng cấp, các ngươi thì chuẩn bị hoa khô và người thêu, sau khi làm xong túi thơm thì đưa đến đây, một cái túi thơm ta sẽ trả 3 văn tiền công."Giá này không cao, trong tiệm bán 10 văn tiền, tốt hơn một chút thì 15 văn.Nhưng mấy người Nhị Dương lại không có nguyên vật liệu, nếu bỏ tiền ra mua vải dệt thì cũng không kiếm thêm được bao nhiêu, nên thật ra giá cả này vẫn có thể chấp nhận được.Tiền ít cũng là tiền.Sau khi thỏa thuận xong, tuy rằng giá cả thấp, nhưng đây là lần đầu tiên có thể kiếm được tiền nên rất vui vẻ.Cổ chưởng quầy bán túi thơm thật ra cũng chỉ kiếm đồng tiền nhỏ mà thôi.Vì thế ông ta cũng không quá để tâm đến chuyện này, chỉ nói: "Lần sau bọn họ mang đến thì cứ thu."Thiếu chưởng quầy: "Vâng."Hắn cũng vội nói về việc sinh nhật của hai người Táo Hoa và Cẩu Đản, quả nhiên giữa trưa cậu ta thật sự mua bánh bao cho hai đứa bé.Mặc dù buổi trưa ăn bánh bao rất vui vẻ nhưng đến buổi chiều vẫn nhanh chóng chạy về nhà. Đêm nay bọn họ định về nhà, mỗi người ăn một gói mì ăn liền. Tuy bọn họ có đến một thùng nhưng nghe nói thứ này không dễ bị dư nên hai người không nỡ ăn, chỉ những dịp đặc biệt mới lấy ra ăn.Hôm nay là sinh nhật sẽ được ăn mì trường thọ, nên bọn họ nghĩ hôm nay có thể ăn mì ăn liền."Chúng ta mỗi người một gói.""Được."Tuy rằng rất xa xỉ nhưng thiếu chưởng quầy nói rất đúng, mỗi năm chỉ có một lần.Táo Hoa và Cẩu Đản nhanh chóng về nhà, lúc này trời cũng đã tối, hai người vội vàng đun sôi nước, cho mì gói vào tô, cho thêm gói gia vị vào. Sau khi hoàn tất các bước này thì bọn họ nghiêm túc đổ nước sôi vào, đậy nắp lại và chờ đợi.Mặc dù chờ đợi khiến bọn họ hồi hộp, nhưng tâm trạng cũng rất háo hức."Tỷ, đệ ngửi được mùi thơm.""Tỷ cũng ngửi được."Khi mở nắp ra, mùi hương càng thêm nồng nàn, Cẩu Đản không kìm được mà chảy nước miếng."Tỷ, thứ này thật tốt quá."Hai người gấp không chờ nổi liền ăn ngay, sau đó mắt sáng rực lên: "Oa, ăn ngon quá.""Đây nhất định là món ăn ngon nhất."Hai người liếc nhìn nhau, ngay sau đó không ngừng ăn ăn uống uống, căn bản không quan tâm đến những chuyện khác.Mà lúc này, những nhà khác trong viện đều đang cảm khái: "Nhà ai ăn cái gì mà thơm quá.""Không biết, ai biết được, không chừng là nhà có người làm đầu bếp...""Hình như không phải."Thời buổi này mọi người đều rất tiết kiệm, nấu ăn cho rất ít gia vị, nên mấy món đậm đà hương vị như mì ăn liền sẽ khiến người khác cảm thấy rất ngon.Hai tỷ đệ không biết mình đang bị mọi người đoán già đoán non, nhanh chóng ăn hết tô mì, sau khi ăn xong thì sảng khoái cả người.Táo Hoa: "Để nước canh này lại đừng uống, hương vị nồng đậm như vậy, ngày mai chúng ta sẽ cho đồ ăn vào ăn cùng."Cẩu Đản điên cuồng gật đầu, nói: "Được."Cậu chắp tay trước ngực, nói: "Cảm ơn các người."Táo Hoa cũng vội làm theo.Cảm ơn vị tỷ tỷ và ca ca xa lạ!Bởi vì gặp được hai người nên bọn họ mới có được cuộc sống tốt đẹp, mới có thể ăn được những món ngon như bây giờ."Thật tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận