Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 136: Gấu Trúc Nhỏ 1

Chương 136: Gấu Trúc Nhỏ 1
Chương 136: Gấu Trúc Nhỏ 1
Chân Minh Châu bận rộn cả buổi sáng nên đã quên mang cơm.Bất quá, cô vẫn lớn tiếng thanh minh: "Vậy sao anh không tự đến nói với tôi, anh đâu phải là không có miệng. Hơn nữa, anh vẫn chưa đưa tiền, nhưng tôi vẫn thu lưu và chăm sóc anh, như vậy chưa đủ tốt hay sao?"Rõ ràng những lời Chân Minh Châu nói khá khó nghe, nhưng vì chột dạ nên ánh mắt cô đảo liên hồi.Túc Ninh thấy cô như vậy liền bật cười, nhướng mày.Hắn a một tiếng thật dài.Chân Minh Châu lại hung hăng nói: "Đến ăn cơm còn không biết, thật là ngốc mà."Nói là nói như vậy, người cũng đã ra cửa nhưng vẫn nói: "Tôi sẽ nấu trước cho anh một chén mì."Nụ cười của Túc Ninh càng sâu hơn, Chân Minh Châu là như vậy, miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ."Sau đó tôi sẽ nấu cho anh bát canh gan heo, món canh này thích hợp cho người bị thương..." Chân Minh Châu vừa đi vừa lẩm bẩm.Nụ cười của Túc Ninh chậm rãi đọng lại...Lại là canh gan heo!Là món canh gan heo không có mùi vị gì cả!Hiện tại, hắn cảm thấy Cửu hoàng tử thật không giống người bình thường.Sao Cửu hoàng tử lại có thể làm trái với lương tâm, nói món canh gan heo dễ uống chứ? Nếu không phải hắn nói như vậy, thì sao bà chủ lại tự tin với tay nghề của mình như vậy?Túc Ninh thở dài sâu kín, trong lòng thầm mắng Cửu hoàng tử một trận."Để tôi đến giúp cô...""Không cần." Chân Minh Châu: "Vậy thôi anh giúp tôi rửa chút hoa quả đưa cho mấy bạn nhỏ đi.""Thật ra cô rất thích con nít."Chân Minh Châu: "Ngoan ngoãn tự nhiên là thích."Cô đưa hai chiếc khăn tay vừa nhận được lên, nói: "Anh xem, là hai bé gái đưa cho tôi đấy!"Chân Minh Châu muốn khoe khoang một chút, vừa vào phòng khách liền tìm một góc có ánh sáng để chụp ảnh.Chân Minh Châu: "Thật là đẹp."Túc Ninh cạn lời.Không phải là Chân Minh Châu nói quá, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều chiếc khăn tay xinh đẹp, lúc này mới hiểu tại sao người cổ đại thích thêu khăn tay mà không thích dùng khăn giấy. À quên, cổ đại không có khăn giấy.Thế nhưng, đến bây giờ không còn ai sử dụng khăn tay nữa, thật sự quá đáng tiếc.Rõ ràng rất đẹp nha.Đôi khi suy nghĩ một chút, thời gian trôi đi sẽ khiến một số đồ vật dần biến mất.Thật đáng tiếc.Chân Minh Châu nhịn không được liền đăng lên vòng bạn bè.Đại Trân Châu: Chỉ có những bé gái đáng yêu mới có thể thêu được chiếc khăn tay xinh đẹp như vậy.Sau khi gõ chữ xong mới phát hiện không thể đăng lên nha.Làm sao cô lại quên tuyết vẫn rơi không ngừng.Túc Ninh nhìn khối vuông nhỏ kỳ quái mà Chân Minh Châu ném trên bàn trà, căn bản cô không hề phòng bị hắn, nghĩ vậy khoé môi hắn bấy giác cong lên.Đương nhiên hắn sẽ không nhìn lén, nhưng sự tín nhiệm của cô rất quan trọng. Túc Ninh ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu cúi đầu, trông rất nghiêm túc. Khi cô làm việc, mặc kệ có phân tâm hay không, thoạt nhìn đều rất chuyên chú."Anh đang nhìn cái gì?" Chân Minh Châu không ngẩng đầu lên nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của Túc Ninh."Chưa thấy qua mỹ nữ sao?"Túc Ninh mỉm cười: "Chưa gặp qua bao giờ."Chân Minh Châu: "Vậy anh đúng là kiến thức hạn hẹp nha."Túc Ninh gật đầu: "Đúng vậy."Chân Minh Châu: Nói chuyện phiếm với người này đúng là không thú vị chút nào."Này, không phải anh nói sẽ giúp tôi rửa trái cây sao?"Túc Ninh: "À đúng vậy." Sau đó đứng dậy, nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: Được rồi, đúng thật là anh không biết trái cây đều ở chỗ kia.Chân Minh Châu: "Tôi có mua quả vải để trong tủ lạnh, chỉ cần rửa sơ rồi đưa qua bên đấy giúp tôi."Túc Ninh có hơi kinh ngạc, quả vải!Bởi vì giao thông ở cổ đại còn bất tiện, nên những thứ như vải thiều rất quý giá. Tuy Túc Ninh cảm thấy loại trái cây này vô cùng sang quý, nhưng hình như đối với Chân Minh Châu thì vải thiều chỉ là loại trái cây bình thường. Trong phút chốc hắn cũng không biết nên nói gì.Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh làm sao vậy?"Túc Ninh: "Không có việc gì."Hắn bưng quả vải ra khỏi nhà bếp, quả nhiên Cốc gia vừa nhìn thấy liền khiếp sợ.Mặc dù vợ chồng Cốc gia là người phương nam, nhưng vì quả vải là loại trái cây rất trân quý nên bọn họ cũng chưa từng ăn qua. Huống chi ba đứa nhỏ sinh ra ở phương bắc, cũng chưa một lần về thăm quê hương, nên càng cảm thấy mới lạ hơn.Vương thị: "E là chúng ta đã đi vào động thiên bảo địa."Cốc Chi Tề nghiêm túc gật đầu, nói: "Nơi này không bình thường."Vương thị cũng gật đầu, tỏ ý tán thành.Tuyết rơi đến chạng vạng mới dừng lại. Mặc dù trận tuyết này khá lớn, nhưng tuyết đọng lại cũng không vượt quá đầu gối những đứa bé chỉ mới mười tuổi như Tiểu Hồng hay Tiểu Tử. Cốc Chi Tề hỏi ý Chân Minh Châu, sau đó quét sạch hết tuyết trong sân.Hắn còn định, quét tuyết trên nóc nhà xuống, nhưng lại phát hiện chuyện này không cần thiết. Vì nóc nhà xây dốc xuống nên tuyết không đọng lại bên trên.Thật ra Chân Minh Châu cũng quan sát hai vợ chồng Cốc gia, thấy bọn họ rất thành thật, không phải loại người thích chiếm tiện nghi của người khác nên cũng cảm thấy yên tâm hơn vài phần. Khách đến đây ở trọ tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng dường như không có người xấu.Ý "dường như" chủ yếu là nhằm vào Túc Ninh. Theo lý thuyết, Túc Ninh không phải người tốt, nhưng sau khi ở chung một thời gian ngắn, rất nhanh Chân Minh Châu đã dần quen thuộc với hắn, đồng thời cũng cảm thấy nhân phẩm của người này thật ra không rồi.Ở xã hội phong kiến như cổ đại, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, không phải do bản thân quyết định.Vì thế, Chân Minh Châu cũng không dựa vào thân phận hiện tại của hắn mà phán đoán hắn có phải người xấu hay không. Dù sao thì pháp luật ở cổ đại cũng không giống với hiện đại.Hay nói đúng hơn là cách biệt rất lớn.Bởi thế, Chân Minh Châu cảm thấy thật ra Túc Ninh không giống như người xấu.Chỉ nhìn nhân phẩm thì không xấu.Cô thật may mắn, nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu thì xem như xong đời.Tuy không nhất định là gặp nguy hiểm, nhưng khẳng định là sẽ gặp phiền toái không ngừng.Hiện tại khá tốt, cảm thấy nhẹ người. Ví dụ như Chân Minh Châu từng nói hạn chế ra cửa, thì vợ chồng Cốc gia mỗi lần ra khỏi phòng đều hỏi qua ý Chân Minh Châu. Mặc dù mỗi lần như vậy thoạt nhìn khá phiền toái, nhưng đối với Chân Minh Châu mà nói thì cư xử như vậy rất khéo léo.Đôi khi tự ý làm gì đó mới khiến người khác phát sầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận