Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 160:

Chương 160:
Chương 160:
Nguyên Tuấn thu lại nụ cười, biểu tình nhàn nhạt: "Ta sẽ không như vậy."Hắn nói: "Trước kia ta không nghĩ sẽ tranh giành ngôi vị, nhưng từ khi bọn họ bắt đầu không ngừng tính kế ta, đuổi giết ta; từ khi bọn họ thấy ta không ở kinh thành liền không ngừng dẫm đạp mẫu phi thì ta quyết định sẽ quay trở về. Trước kia ta không tranh nhưng hiện tại ta nhất định phải tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Ta muốn mẫu phi phải sống thật tốt, ta muốn có được quyền lợi chí cao vô thượng."Hắn nhìn Bạch Viễn, nói từng câu từng chữ: "Ta muốn bọn họ phải chết."Nguyên Tuấn cười đầy ẩn ý: "Ta thừa nhận mình có cảm tình với bà chủ, nhưng căn bản ra và cô ấy không phải là người của cùng một thế giới. Bọn họ là tiên nhân nên suy nghĩ hoàn toàn khác với chúng tôi. Ở đây, ra là A Cửu, nhưng ở bên ngoài ta là Cửu hoàng tử. Ta biết rõ mình đang làm gì, sẽ không bị cuốn vào chuyện tình cảm."Nguyên Tuấn tựa vào cửa sổ nhìn tuyết rơi, nói: "Khó có được một nơi khiến ra có thể thả lỏng như thế này."Khi ở đây, hắn hoạt bát ngây thơ, nhưng khi ở bên ngoài hắn chỉ có thể ngụy trang.Có đôi khi ngụy trang một thời gian dài thật sự rất mệt mỏi.Hắn nói: "Lão sư cứ yên tâm, trong lòng ta tự biết tính toán, hơn nữa ta hy vọng người ở lại đây là có nguyên nhân."Bạch Viễn chậm rãi nói: "Ngài hy vọng ta có thể ở đây học tập."Nguyên Tuấn cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, nơi này có rất nhiều thứ để học hỏi; đừng nói những chuyện khác, chỉ nói mấy bộ phim truyền hình đó thôi, những thủ đoạn hay mưu kế bên trong phim đều rất đáng xem. Lão sư, ta hy vọng lần này người không chỉ có thể chữa khỏi bệnh mà còn biết được nhiều thứ hơn."Bạch Viễn: "Được."Nguyên Tuấn: "Mặt khác, người giúp ta tìm hiểu một chút về người Cốc gia xem hắn định làm gì. Thật ra ta rất tò mò, ai lại muốn tính kế hắn như vậy."Bạch Viễn: "Được."Nguyên Tuấn thuyết phục được Bạch Viễn, ngày hôm sau liền rời đi, quả nhiên Túc Ninh theo chân nhóm người Nguyên Tuấn rời đi.Điều này đồng nghĩa với việc Nguyên Tuấn đã thuyết phục được Túc Ninh.Thật ra Chân Minh Châu chuẩn bị cho bọn họ không ít thứ, Vu Thanh Hàn cũng chuẩn bị cho Túc Ninh một số đồ dùng và thuốc cầm máu. Vu Thanh Hàn rất không thích những người không nghe nghe theo lời khuyên của bác sĩ, bọn họ ra sức cứu người nhưng người bệnh lại mặc kệ sức khỏe của mình.Nhưng dù sao cũng không thể cưỡng ép Túc Ninh ở lại.Vì thế lúc Túc Ninh rời đi, Vu Thanh Hàn không ngừng càm ràm.Túc Ninh xoa huyệt thái dương, thật ra hắn cảm thấy mình không hề giống với Cửu hoàng tử. Nhưng lại cảm thấy Vu Thanh Hàn và Cửu hoàng tử tương đối giống nhau, đều rất ồn ào. Không đúng, Vu Thanh Hàn chỉ có hơn chứ không kém.Vu Thanh Hàn có thể nói chuyện một mình cả ngày, không nhìn thấy Cửu hoàng tử cũng bắt đầu xoa huyệt thái dương sao? Có thể thấy được người này cũng không chịu nổi.Vu Thanh Hàn: "Tóm lại, anh muốn lăn lộn như thế nào thì tôi cũng không có biện pháp ngăn cản, nhưng anh phải nhớ kỹ miệng vết thương vẫn chưa lành hẳn, tuyệt đối không được hành động mạnh, nếu không dù sau này có chữa lành hẳn thì có khả năng sẽ để lại di chứng. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, anh quả thật là nhất thời xúc động mà. Đúng là người trẻ tuổi!"Túc Ninh: "..." A!"Tôi biết anh muốn báo thù khẳng định là sẽ gặp hung hiểm, chúc anh lên đường bình an. Đương nhiên, nếu bị thương, dù thế nào thì chỉ cần còn một hơi thở cũng phải cố gắng quay về. Tôi sẽ tận lực cứu anh, những việc khác thì nghe theo ý trời. Dù gì chúng tôi cũng đã từng cứu anh nên không muốn anh cứ vậy mà chết, như thế thì những cố gắng trước kia của chúng tôi là vô nghĩa."Vu Thanh Hàn tiếp tục lải nhải.Chân Minh Châu: "Anh ấy thật lòng quan tâm anh, nhưng lại không biết nói tiếng người."Vu Thanh Hàn: "Cô là người sao? Vậy mà cũng nói tôi."Chân Minh Châu: "Hừ."Túc Ninh nhìn Vu Thanh Hàn, lại nhìn Chân Minh Châu, ánh mắt loé lên rồi bật cười.Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm của người khác mà không cần hồi báo hay giúp đỡ."Tôi biết."Chân Minh Châu cười.Vu Thanh Hàn lại nhìn sang A Cửu, nói: "Nếu không có việc gì thì cậu đừng đến đây, cậu là hoàng tử nên không giống những người khác. Không phải chúng tôi lo sợ, nhưng không hy vọng sẽ có những người khác đến đây, chúng tôi không muốn liên quan đến việc tranh đoạt của các người. Nếu có người khác đến đây cũng không ảnh hưởng đến chúng tôi, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cậu. Nếu cậu muốn làm ăn lâu dài với chúng tôi thì phải đảm bảo được bí mật về nơi này. Chúng tôi chỉ muốn thỉnh thoảng làm ăn với cậu; tiện thể thu mua hải sản, rau củ, trứng gà ở những thôn quanh đây. Cái chúng tôi muốn là một cuộc sống yên bình. Cậu có hiểu không?"Cửu hoàng tử gật đầu: "Tôi hiểu."Chân Minh Châu ở bên cạnh bổ sung: "Thật ra anh ấy rất quý anh, sợ cậu thường xuyên đến đây sẽ khiến người khác chú ý, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Mọi việc đều là vì sự ăn toàn của anh."A Cửu cao hứng, khóe miệng giương cao, ừ một tiếng, hắn nhìn về phía Vu Thanh Hàn, nói: "Vu thần y quan tâm ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải khó xử như vậy."Vu Thanh Hàn: Chân Minh Châu đúng là cao thủ xã giao.Rõ ràng anh không có ý này, lại bị cô nói giống như thật.Chân Minh Châu nở nụ cười ngây thơ, chân thành, nhìn đoàn người chuẩn bị rời đi, nói: "Nhất định phải chú ý an toàn."A Cửu và Túc Ninh đều gật đầu, ừ một tiếng vang dội.Vu Thanh Hàn: Hai tên ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận