Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 84: Quá Nhỏ 1
Chương 84: Quá Nhỏ 1
Phải mất hai ngày người Lý gia mới vận chuyển hết lương thực cùng vải vóc. Trong thời gian này, Chân Minh Châu giữ Lý Quế Hoa ở lại. Nếu không khi trời ngừng mưa thì rất khó giải quyết.Tuy nhiên, người Lý gia lại không nghĩ như vậy, ngược lại họ nghĩ rằng quả nhiên Lý Quế Hoa có tiên duyên.Hai ngày này, Chân Minh Châu trò chuyện cùng Lý Quế Hoa cũng đã hiểu được cuộc sống của những gia đình nghèo khổ thật không hề dễ dàng. Cũng may lúc trước Vu Thanh Hàn đã thương lượng tốt với bọn họ để cô có thể chuẩn bị được thêm nhiều thứ.Nếu chỉ đơn thuần đưa tiền thì không tốt.Có lẽ với suy nghĩ của người hiện đại, việc cô không đưa tiền mà chỉ cung cấp lương thực và một ít đồ dùng sinh hoạt là chiếm tiện nghi của người khác. Tuy nhiên, thật ra đây là cách lâu dài, nếu đưa tiền thì đương nhiên rất tốt nhưng về sau sẽ như thế nào.Bọn họ chỉ là những gia đình làm nông bình thường không có lai lịch gì đặc biệt, nếu chợt giàu lên trong một đêm sẽ khiến người khác chú ý.Thế nhưng nếu điều kiện trong nhà từ từ tốt lên thì mọi người cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Những vật dụng bình thường như vải dệt chỉ cần không bán một lần với số lượng quá lớn thì sẽ không ai để ý. Lại nói, cổ đại thiếu thốn nhiều thứ, đôi khi cất trữ đồ dùng còn hữu ích hơn so với việc nắm tiền trong tay.Mọi việc chính là kỳ lạ như vậy. Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì vẫn có thể hiểu được.Tóm lại, người Lý gia liên tục đi đi lại lại năm lần trong hai ngày đã vận chuyển hết đồ đạc.Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Chân Minh Châu đơn độc gọi Lý lão đầu vào nhà, rồi đưa một túi tiền nhỏ cho ông. Dù đã quyết định trao đổi đồ vật nhưng không thể một chút tiền cũng không đưa.Cô nghiêm túc dặn dò: "Tôi hiểu mọi người không cần tiền, nhưng số tiền này tôi đưa cho mọi người để dành phòng thân. Có thể hiện giờ các người không cần, vài năm sau cũng không cần; nhưng mười mấy năm hay vài chục năm sau thì thật khó nói. Trong nhà ông còn có trẻ nhỏ, cứ xem như là để dành cho con cháu.""Bà chủ..."Lý lão đầu lập tức quỳ xuống.Chân Minh Châu lắc đầu: "Ông không cần quỳ, tuổi tác ông đã lớn như vậy nếu quỳ với tôi sợ là sẽ khiến tôi tổn thọ. Tôi không giao tiền trước mặt mấy người con của ông vì nghĩ bọn họ còn trẻ, không đủ định lực. Số tiền này ông cứ cầm lấy, thời điểm nguy cấp sẽ phát huy được tác dụng. Tuy nhiên, tôi nghĩ những thứ như vàng nếu không cần thì nên hạn chế dùng đến, để tránh dẫn đến chuyện thị phi."Lý lãi đầu ôm quyền, cung kính nói: "Lão xin ghi tạc trong lòng, tạ ơn tiên cô khắp nơi suy nghĩ cho chúng tôi. Chúng tôi lại không có gì báo đáp..."Chân Minh Châu nhẹ nhàng lên tiếng: "Sao ông lại nói như vậy? Đâu phải tôi không thu hoạch được gì, san hô đỏ tôi rất thích."Lý lão đầu: "Cái đó cũng không đáng nhiều tiền như vậy, tôi hiểu tiên nữ là cố ý muốn giúp đỡ chúng tôi."Ông đều hiểu ý tốt của tiên nữ.Chân Minh Châu cũng không giải thích, chỉ nói: "Được rồi, nếu đã nhận bạc thì mọi người cũng nên rời đi. Chỉ là tôi khuyên mọi người một câu, nơi này dù sao cũng là Mãnh Hổ Lĩnh, mấy lần trước không gặp phải hổ là do vận khí tốt, nhưng cũng không phải lần nào cũng may mắn như vậy. Vì thế có thể không đến thì đừng nên đến, cố gắng quên đi sự tồn tại của nơi này."Lý lão đầu cung kính: "Lão xin ghi nhớ trong lòng."Hắn tuổi đã cao, sống hơn nửa đời người chưa bao giờ nghĩ đến bản thân có thể gặp được cơ duyên như vậy. Hắn thật sự rất biết ơn, nên đương nhiên sẽ nghe theo lời tiên nữ. Nếu tiên nữ nói không nên đến thì hắn nhất định sẽ không làm trái ý nguyện của cô.Chân Minh Châu: "Để tôi tiễn mọi người ra cửa."Bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài liền nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà bếp.Chân Minh Châu liền nói: "Chờ tôi một chút." Sau đó vội vàng đi qua bắt một con cua sông đang bò ra đất lên. Mấy con cua này là hôm qua ba cô gửi cho cô.Chân Minh Châu cảm thấy mình thật hạnh phúc. Mấy ngày trước vừa nhận được sầu riêng từ Vu Thanh Hàn, sáng nay lại nhận được cua sông ba cô gửi đến.Mấy con cua này đi đường dài mà tinh thần vẫn rất tốt, còn muốn bỏ trốn, vừa thoát ra được liền bò không ngừng.Chân Minh Châu luống cuống tay chân bắt cua, rất vất vả mới bắt được. Cô mệt đến phải thở phì phò."Cua này..."Chân Minh Châu quay đầu lại thấy Lý lão đầu đang nhìn con cua, cô nhướng mày nhìn theo liền nghe ông ấy nói: "Cua đồng này cũng quá nhỏ a."Chân Minh Châu không nghĩ đến cua sông ba cô gửi đến lại bị người khác ghét bỏ.Ánh mắt Lý lão đầu nhìn Chân Minh Châu mang theo vài phần thương cảm: "Không nghĩ đến cua nhỏ ở chỗ tiên nhân lại nhỏ như vậy."Chân Minh Châu: Cua đồng là cua đồng, sao lại gọi nó là cua nhỏ chứ, ghét bỏ nó không lớn được là muốn vũ nhục nó sao?Rõ ràng sau khi chế biến xong ăn rất ngon.Lý lão đầu giải thích: "Nhà cha vợ tôi cách đây khoảng nửa tháng đi đường. Bên kia là ven biển, mọi người trong thôn kiếm sống bằng việc đánh cá, có thể lưới được không ít cua lớn. Nếu không để tôi đi một chuyến mang về một ít cua lớn cho cô."Chân Minh Châu kích động muốn đáp ứng ngay, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại sợ là việc đi lại không thuận tiện. Hơn nữa Mãnh Hổ Lĩnh cũng không phải nơi an toàn.Cô lắc đầu, chân thành nói: "Cảm ơn nhưng thật sự không cần."Lý lão đầu nghiêm túc nói: "Bà chủ, cô đừng cảm thấy phiền phức, không hề phiền một chút nào cả. Mặc dù cha mẹ vợ tôi tuổi cao nên đã qua đời, nhưng hai người em vợ tôi vẫn còn đình sống trong thôn, cuộc sống của bọn họ cũng rất khó khăn. Nếu tôi trao đổi với họ một ít hải sản thì đối với họ cũng là chuyện tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận