Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 281:
Chương 281:
Nháy mắt nét mặt của thím Bàng cứng đờ, một lời khó nói hết lên.1. 800 tệ cũng quá ít rồi đấy. Hiện tại tuỳ tiện làm một việc gì cũng có thể kiếm được 3000 tệ không phải sao?Không nói đâu xa, con trai bà tốt nghiệp một trường đại học bình thường không mấy nổi tiếng, làm một nhân viên cổ cồn trắng trong thành phố mà lương tháng vẫn lãnh được 3. 200 tệ.Con số 1. 800 tệ... thật sự là quá ít.Nét mặt của thím Bàng vô cùng sinh động, như thể bà ấy đang diễn một bộ phim lớn.Thím Bàng cười ha hả, nói: "Nếu vậy thì thuê người cũng được, cũng không có gánh nặng."Thím Bàng còn có thể nói gì bây giờ?Tóm lại bà cũng không thể phá đám? Bà cùng Chân Minh Châu xem như là người một nhà.Nhưng mức lương như vậy thật sự quá ít.Ý nghĩ này đã lượn lờ không biết bao nhiêu vòng trong tâm trí của thím Bàng. Bà ấy phải cố gắng kiềm chế mới không biểu hiện ra bên ngoài.Túc Ninh nhìn ra thím Bàng còn có điều chưa nói, bèn nói thẳng: "Tôi rất vừa lòng với mức lương 1. 800 tệ."Đôi mắt thím Bàng mở to: "Cái gì?"Chỉ 1. 800 tệ mà đã thỏa mãn đến vậy sao?Người này, người này!Túc Ninh bình tĩnh giải thích: "Tôi chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, có thể tìm được một công việc bao ăn bao ở, lương tháng 1. 800 tệ đã khá tốt rồi. Trên thực tế thì chỉ cần có người thuê tôi, không cần tiền lương chỉ cần bao ăn bao ở là đã tốt lắm rồi."Thím Bàng: "Fuck!"Bà nhịn không được thốt lên tiếng chửi tục.Ngay sau đó bà nhìn Túc Ninh với ánh mắt không tin được, cảm thấy mình dường như đã chịu một đả kích rất lớn.Cái gì... tốt nghiệp tiểu học sao?Thím Bàng cười nói: "Vậy thì đúng không dễ tìm việc. Hiện tại những người trẻ tuổi hình như đã không còn ai chỉ tốt nghiệp tiểu học, đứa nhỏ này sao không chịu đi học vậy? Hay là điều kiện gia đình khó khăn... không thể, bây giờ dù nhà nghèo cũng không phải không kham nổi việc học."Túc Ninh: "Lúc ấy, mỗi ngày tôi đều đánh nhau với người khác."Lời này là sự thậtThím Bàng: "Ách..."Thì ra là một tên côn đồ."Lãng tử quay đầu quý hơn vàng!"Bà vỗ bả vai Túc Ninh.Túc Ninh: "???""Tuy rằng lúc nhỏ không chăm chỉ học tập có chút đáng tiếc, nhưng cậu cũng đừng nản chí, chỉ cần chịu quay đầu và cố gắng làm việc thì mọi việc sẽ tốt đẹp hơn."Túc Ninh: "???""Thật ra đời người không phải chỉ có một con đường thành tài, chỉ cần nỗ lực thì tương lai nhất định sẽ thành công."Túc Ninh: "???"Vị thím này không biết đang bổ não cái gì?Thím Bàng nhìn Túc Ninh, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc vì trước đây cậu không chịu cố gắng học tập. Hiện tại cũng không phải những năm về trước, nếu không đi học thì khó có được cuộc sống tốt được. Không ngờ người có năng lực như Triệu Xuân Mai lại có một người em họ thích đánh nhau. Trách không được bà ấy không nhắc đến người này."Được rồi, hai cháu đi dạo một chút đi, thím về nhà nấu cơm chiều."Nói là nói vậy nhưng hướng mà thím Bàng đi lại không phải là về nhà.Chân Minh Châu nhỏ giọng nói thầm với Túc Ninh: "Anh có tin là chỉ trong một ngày cả thôn đều sẽ biết chuyện này."Túc Ninh: "Không sao cả."Chân Minh Châu: "Đương nhiên là chẳng sao cả."Vẻ mặt Tiểu Thạch Đầu mê mang: "Chuyện gì vậy ạ?"Chân Minh Châu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói: "Không có việc gì."Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên: "Chị Chân, thím Bàng sẽ chiêu cáo thiên hạ."Chân Minh Châu cười, nói: "Đến chuyện này em cũng biết sao?"Tiểu Thạch Đầu lập tức gật đầu, nói: "Biết ạ, bà nội Tiểu Tuệ cùng thím Bàng cãi nhau."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, không thể trách cô cười người khác được, vì trong thôn có một số việc thật sự rất buồn cười.Cô nói: "Bọn họ không cãi nhau mà chỉ muốn tranh nhau vị trí đầu khi múa ở quảng trường mà thôi."Tiểu Thạch Đầu gãi gãi đầu, cậu bé không hiểu.Túc Ninh cũng không hiểu."Múa quảng trường là gì?"Chân Minh Châu: "Chính là một số người cao tuổi nhàn rỗi không có việc gì làm liền tìm một quảng đường rồi cùng nhau khiêu vũ, giúp cuộc sống thêm phong phú hơn. Vì hầu hết mọi người đều khiêu vũ ở quảng trường nên được gọi là múa quảng trường."Túc Ninh trợn mắt há hốc mồm.Còn có thể như vậy sao?Chân Minh Châu: "Anh nhìn xem, phía trước chính là cửa hàng gà rán mà tôi thường mua cho mọi người."Túc Ninh tò mò nhìn qua, Chân Minh Châu dẫn bọn đi về phía trước, rất nhanh đã mua được gà rán, Tiểu Thạch Đầu tay cầm một cây kem tay cầm một túi gà rán tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Thật ra cậu không phải đứa nhỏ muốn nhận đồ của người khác.Người khác đưa cái gì cậu đều lịch sự từ chối.Nhưng mẹ đã nói nếu là chị Chân thì không sao cả nên Tiểu Thạch Đầu mới dám nhân.Cậu nhóc cầm cây kem ốc quế vị dâu, nói: "Ngon quá."Túc Ninh thì cầm một cây kem vị dứa, còn Chân Minh Châu thì ăn kem vị xoài.Ba người cũng không cảm thấy ngượng ngùng mà ngồi xổm dưới bóng cây cách cửa hàng gà rán không xa vui vẻ ăn kem."Vừa rồi hình như cô chưa trả tiền."Chân Minh Châu: "Đã trả rồi. Đợi về nhà tôi sẽ phổ cập cho anh một số kiến thức về hệ thống tiền tệ và hệ thống thanh toán."Túc Ninh gật đầu.Anh nói: "Những toà nhà ở nơi này thật sự rất cao."Anh nhìn những tòa nhà, những con đường êm ả, những chiếc xe ô tô đậu bên đường hay thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy ngang qua, chỉ cảm thấy nơi này giống như tiên giới. Có lẽ tiên giới cũng không hơn được nơi này?Chân Minh Châu: "Dần dần anh sẽ quen thôi."Chân Minh Châu lấy di động ra gửi tin WeChat: [Dì Triệu, Tiểu Thạch Đầu đang ở với cháu, dì không cần lo lắng."Tiếp đến lại gửi WeChat cho Vu Thanh Hàn: [Anh phụ trách cơm chiều cho hai người kia giúp tôi nhé, chúng tôi tranh thủ đi dạo một chút nữa. ]Rất nhanh đã nhận được hồi âm của hai người bọn họ.Túc Ninh: "Ngàn dặm truyền âm."Chân Minh Châu nhếch môi cười.Cô nói: "Thật ra không phải, chỉ là một loại kỹ thuật tiên tiến. Chúng ta không về nhà ăn mà ăn ở đây luôn nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận