Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 268:

Chương 268:
Chương 268:
Lâm Nghiên nâng cằm tiếp tục nói"Tớ trực tiếp nộp đơn xin từ chức, sau một tháng liền bàn giao công việc rồi rời đi. Dù công ty tớ rất ngu ngốc, nhưng tiền lương lại không thấp, nên rất ít người từ chức. Lúc ấy rất nhiều người đều cảm thấy tớ điên rồi, suy cho cùng với kinh nghiệm của tớ thì tớ vẫn có thể tìm được công việc tốt hơn nhưng tiền lương chưa chắc đã cao hơn. Ở một thành phố lớn thì ai mà không quan tâm đến tiền? Tên sếp khốn khiếp kia cũng vì nghĩ như vậy nên rất sảng khoái ký vào đơn từ chức, dáng vẻ như muốn nói tớ nhất định sẽ hối hận. Hừ"Chân Minh Châu suy nghĩ một chút, nói: "Tiền bạc không quan trọng, tớ cảm thấy con người càng quan trọng hơn. Nhà cậu cũng không đến nỗi cần cậu phải kiếm một số tiền lớn."Lâm Nghiên: "Tớ cũng nghỉ như vậy nên hành động rất quyết đoán. Chỉ là tin tức tớ từ chức truyền đi rất nhanh, những người trong ngành đều biết tính tình và trình độ của tớ như thế nào, nên đã có hai công ty săn đầu người đến tìm tớ. Tiền lương không bằng công ty cũ, nhưng bù lại thì lượng công việc cũng không nhiều như bên kia. Nhưng dù vậy tớ cũng không lập tức đồng ý, bởi vì tớ muốn nghỉ ngơi một thời gian, nên vẫn đang suy xét xem như thế nào. Nào ngờ lúc này tổ phó bởi vì tớ từ chức nên cũng quyết định nộp đơn từ chức. Không chỉ vậy mà anh ấy còn dẫn theo năm người, trong đó có một người vào công ty cùng lúc với tớ, quan hệ giữa hai chúng tớ cũng rất thân thiết. Tổ phó đã nói với tớ bảy người chúng tớ có thể cùng nhau đi ăn máng khác. Sau khi suy xét thì tớ đã đáp ứng. Bởi vì chúng tớ là một team hoàn chỉnh nên dễ dàng tìm được công việc mới, hơn nữa sau khi thương lượng thì lương bổng còn cao hơn trước kia một chút."Chân Minh Châu: "Fuck! Đúng là lên xuống bất ngờ."Lâm Nghiên cười hì hì, đắc ý nói: "Tớ là người đầu tiên từ chức nên rời khỏi công ty sớm nhất, nửa tháng sau bọn họ sẽ lần lượt từ chức."Chân Minh Châu: "Vậy cậu không sợ bọn họ sẽ cho cậu leo cây sao? Dù gì cậu cũng đã rời khỏi công ty, còn bọn họ vẫn chưa từ chức. Nếu nhiều người cùng nhau từ chức thì chắc hẳn công ty sẽ giữ người lại, đúng không?"Lâm Nghiên lại cười: "Tên sếp đó ước gì bọn tớ nghỉ việc hết. Ăn ta không có đầu óc, cảm thấy chúng tớ đi rồi cũng chẳng sao cả, bọn họ có thể thông báo tuyển dụng thực tập sinh vào các vị trí còn thiếu, như vậy còn có thể trả lương thấp hơn. Vì thế anh ta đều sẽ ký vào đơn từ chức. Nhưng anh ta không nghĩ đến công việc có thể vận hành hay không. Tổ phó là người nắm quyền ở phương diện này, nếu không có anh ấy thì chắc chắn bao cỏ kia sẽ xong đời."Chân Minh Châu trợn mắt há mồm.Một người đầu óc không được sáng suốt như vậy sao có thể lên làm quản lý?Lâm Nghiên khoát tay: "Ai biết được. Mặc kệ hắn."Cô ấy lại nói: "Có thể là vì anh ta tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá ở nước ngoài, ăn nói đĩnh đạc, hơn nữa quá trình phỏng vấn cũng không phức tạp và không thể đi sâu vào tìm hiểu con người anh ta. Đặc biệt, anh ta được người trong công ty tiến cử nên mới có thể ngồi ở vị trí đó."Chân Minh Châu: "Quả nhiên có được một cấp trên tốt là rất quan trọng.Lúc này cô đột nhiên nhớ đến Vu Thanh Hàn. Tuy rằng giáo sư Vu khá kỳ quái, nhưng đối cấp dưới thì không có gì để chê trách cả.Ngay từ lúc bắt đầu cô có thể gặp được Vu Thanh Hàn đúng là không tồi."Vậy thì tớ phải chúc mừng cậu vì sắp tìm được công việc mới."Lâm Nghiên cười: "Đương nhiên."Chân Minh Châu: "Nhưng không phải cậu nói muốn du lịch nghỉ ngơi một chút sao?"Lâm Nghiên: "Không được rồi, tớ phải dọn ra khỏi ký túc xá của công ty, còn phải đổi chỗ làm và chỗ ở. Thật ra, đừng nhìn tớ nói muốn đi du lịch, thật ra thì... tớ vẫn rất thích làm việc."Chân Minh Châu: "!!!"Trên đời này thật sự có người không thích nhàn rỗi.Lâm Nghiên chính là người như vậy.Lâm Nghiên: "Lần này tớ trở về chủ yếu là muốn đến thăm cậu, cũng không định ở lại đây lâu, tớ còn phải đi thăm ông bà, ngày mốt là phải đi rồi."Chân Minh Châu liếc nhìn cô bạn mình: "Cậu cũng hay thật đấy."Lâm Nghiên cười to.Cô ấy phồng má, nói: "Tớ cảm thấy vui vẻ hơn khi làm việc."Chân Minh Châu: "Được rồi được rồi, làm việc giúp cậu vui vẻ hơn.""Để cậu càng vui vẻ hơn thì buổi trưa chúng ta ăn tôm hùm đi."Lâm Nghiên: "Fuck."Cô ấy lập tức bày ra dáng vẻ ghen ghét, nói: "Tiểu phú bà!"Chân Minh Châu: "Không còn cách nào khác, ai bảo đường tài lộc của tớ tốt như vậy."Cô do dự một chút, hỏi: "Lâm Nghiên, tổ tiên của cậu là người ở nơi nào vậy?"Lâm Nghiên nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt nghi ngờ: "Tổ tiên? Ông cố tớ chính là người ở đây.""Những thế hệ trước nữa thì sao?"Lâm Nghiên bật cười thành tiếng: "Làm sao tớ biết được, nhưng cũng không nghe nói là người từ địa phương khác dọn đến đây, mấy thế hệ đều ở đây."Chân Minh Châu: "Ồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận