Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 231:

Chương 231:
Chương 231:
Chân Mình Châu và Túc Ninh đang nói chuyện thì đột nhiên điện thoại của Chân Minh Châu vang lên, cô nhìn thấy tên người gọi thì lập tức bắt máy: "Lâm Nghiên?"Đầu dây bên kia là hình ảnh Lâm Nghiên hốc mắt ửng hồng, nói: "Nhóc Minh Châu, là tớ đây.""Sao vậy?" Chân Minh Châu lập tức ngồi thẳng người, nói: "Ai bắt nạt cậu?"Lâm Nghiên lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là công việc quá mệt mỏi."Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, Túc Ninh liền hiểu ý cô, hắn khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi."Bên chỗ cậu có người sao?"Chân Minh Châu: "Là khách đến thuê trọ, có chuyện gì thì cậu cứ nói đi, người đó đã đi rồi."Lâm Nghiên: "Không có việc gì, chỉ là tâm trạng không được thoải mái."Chân Minh Châu biết Lâm Nghiên đã phải chịu rất nhiều áp lực, dù sao đó cũng là tính chất công việc của cô ấy. Bởi vì ngành học của hai người hoàn toàn khác nhau, nên Chân Minh Châu thật sự không thể cho Lâm Nghiên một lời khuyên nào về công việc, nhưng cô thẳng thắn nói: "Nếu cậu cảm thấy quá mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi để cân bằng cuộc sống, tớ thấy trạng thái của cậu không được tốt lắm."Từ khi Chân Minh Châu tốt nghiệp, homestay liền xảy ra chuyện lớn, nên lúc nào cô cũng bận rộn không có thời gian quan tâm đến Lâm Nghiên. Dù gì thì từ nhỏ Lâm Nghiên đã khá tự lập, hơn nữa thường là Lâm Nghiên chăm sóc cô.Chân Minh Châu: "Tớ có tiền, cậu cứ xin nghỉ đi, tớ nuôi cậu."Lâm Nghiên không nhịn được bật cười, vừa rồi cô ấy còn nghĩ sao thời buổi này có nhiều người ngốc như vậy, hơn nữa những kẻ ngốc đều lên làm lãnh đạo, nhưng khi nhìn thấy Chân Minh Châu thì cảm thấy quả nhiên vẫn còn có người đáng yêu.Xem đi, không phải Minh Châu nhà cô vẫn rất đáng yêu?Cô lau mặt, nói: "Nghe cậu nói vậy tớ lại cảm thấy mình vẫn ổn."Chân Minh Châu khuyên Lâm Nghiên: "Nếu cậu cứ như vậy thì thật sự không tốt chút nào, thân thể tiêu hao, không bằng nên điều chỉnh lại tâm trạng."Lâm Nghiên: "Tớ..."Chân Minh Châu: "Cũng không phải bảo cậu nghỉ việc luôn về sau không đi làm nữa, chẳng qua là giảm áp lực cho bản thân mà thôi."Lâm Nghiên có vẻ như suy tư gì đó nhưng thật ra là đang quan sát Chân Minh Châu, không thể nói cá mặn là không tốt. Khí sắc của Chân Minh Châu khi còn làm việc bán thời gian không được tốt, còn bây giờ thì... mấy nữ minh tinh còn không được xinh đẹp như cô.Vốn dĩ ngũ quan của cô đã rất xinh đẹp, mặt mày đều tinh xảo.Trước kia làn da cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng hiện tại thì vô cùng mịn màng."Quả nhiên an nhàn như cậu cũng có chỗ tốt..."Chân Minh Châu lập tức gật đầu: "Đương nhiên rồi."Lâm Nghiên nhìn Chân Minh Châu, sau đó nhìn làn da với quầng thâm mắt và lỗ chân lông to của mình, lại quan sát trạng thái sa sút của mình; cô ấy cảm thấy sự chênh lệch quá rõ ràng, trước kia hai bọn họ cũng không có sự chênh lệch lớn như vậy nha, sao hiện tại lại thế này?Đúng là không thể so sánh.Cô ấy hít một hơi thật sâu, dứt khoát nói: "Tớ sẽ từ chức ngay bây giờ."Lâm Nghiên tức giận: "Bà đây không hầu hạ bọn họ nữa."Ngành công nghệ thông tin là một ngành nghề có thể thiêu đốt sinh mạng; hiện tại Lâm Nghiên cảm thấy mình còn trẻ, hơn nữa lại không thiếu tiền đến mức phải liều mạng. Hiện tại cấp trên thường hay khiển trách, lại còn thích bới lông tìm vết; đợi thêm mấy năm nữa khi có tuổi rồi thì chưa chắc bọn họ sẽ không nghĩ cách sa thải mình.Vì thế Lâm Nghiên quyết định nghe theo lời khuyên của Chân Minh Châu, từ chức!Không có gì quan trọng bằng tâm trạng của bản thân cả.Nhìn xem dáng vẻ Minh Châu xinh đẹp như thế nào, lại nhìn gương mặt tỏa sáng của chú Chân, chú ấy càng ngày càng trẻ tuổi, đáng thương cho mình ngày càng sa sút. Mặc dù nhà cô chỉ mở một cửa hàng bán sỉ các loại lương thực và mắm muối nhưng cũng được xem như một tiểu trung sản.Không làm!Lâm Nghiên hít sâu một hơi, nói: "Cậu nói đúng, tớ không làm nữa."Chân Minh Châu: "Cậu từ chức thì sẽ về đây đúng không? Tớ đến đón cậu."Lâm Nghiên: "... Bằng chiếc minibus sắp vỡ thành từng mảnh kia sao, vẫn là thôi đi."Chân Minh Châu không phục: "Minibus thì thế nào? Tớ cũng có thể mang đến cho cậu cảm giác như đang đi xe việt dã vậy."Lâm Nghiên: "Ồ..."Chân Minh Châu: "Cậu không tin sao?"Lâm Nghiên: "Tin chứ, tin chứ."Ngay sau đó liền nói: "Khi từ chức phải mất ít nhất một tháng để bàn giao công việc. Sau đó tớ định ra ngoài du lịch một chuyến rồi mới trở về. Từ lúc thực tập rồi làm việc chính thức, tớ mệt đến chết đi sống lại. Hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, hơn nữa tớ định sau khi nghỉ ngơi sẽ tìm công việc khác, nhưng lại không định về quê nhà phát triển."Chân Minh Châu: "Cũng đúng, chuyên ngành của cậu rất khó để tìm được công việc thích hợp ở Lệ thành."Lâm Nghiên: "Đúng vậy, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại trạng thái rồi mới bắt đầu xin việc."Chân Minh Châu nhỏ giọng cười, nói: "Ừ.""Lúc tớ về sẽ liên hệ với cậu. À đúng rồi, về phần ba mẹ tớ, cậu giúp tới nói trước một tiếng nhé."Chân Minh Châu ra dấu [OK], nói: "Cậu yên tâm, không thành vấn đề, cứ giao cho tớ."Lâm Nghiên bật cười, nói: "Cậu như vậy thật là khiến tớ không yên tâm chút nào."Chân Minh Châu trừng to mắt, lẩm bẩm: "Sao lại không yên tâm? Tớ rất có bản lĩnh nha."Lâm Nghiên vui vẻ cười to, nói: "Được được, cậu là giỏi nhất. Bây giờ tớ phải điện thoại cho chú Chân, chú ấy đi lịch nhiều nơi như vậy nhất định biết chỗ nào chơi vui, thức ăn ngon."Chân Minh Châu: "... Được rồi cậu điện thoại nói chuyện với ba tớ đi. Nhưng tớ nghĩ ông ấy sẽ nói nơi nào cũng tốt."Lâm Nghiên: "Không thể nào, chắc chắn trong những nơi đó sẽ có một nơi tốt nhất. Cậu cứ ru rú ở nhà đi, tớ muốn ra ngoài du lịch."Lâm Nghiên trầm ngâm nói: "Hay là tớ cũng mua một chiếc xe, sau đó đồng hành với chú Chân. Tớ có xem vòng bạn bè của chú ấy, xe RV khá tốt. Mình có thể chủ động thời gian, hơn nữa là đi cùng với chú Chân nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn."Chân Minh Châu: "Cậu thật sự rất muốn ra ngoài du lịch nha."Thấy tâm trạng Lâm Nghiên đang rất phấn khích, Chân Minh Châu liền cảm khái: "Nhưng đúng là cậu nên ra ngoài giải sầu, không nên khiến bản thân mình phải khó chịu."Lâm Nghiên gật đầu: "Đúng vậy. Được rồi, tớ còn phải quay về viết đơn từ chức, không nói chuyện với cậu nữa."Lâm Nghiên quyết định từ chức, không nói hai lời liền cúp điện thoại, bước nhanh về chỗ ngồi rồi bắt đầu soạn đơn từ chức.Làm người phải dứt khoát.Chân Minh Châu nhìn điện thoại đã bị cúp, âm thầm tìm số điện thoại của dì Lâm rồi bấm gọi: "Dì Lâm, là cháu."Mẹ Lâm Nghiên ở đầu dây bên kia vừa nghe được tiếng của Chân Minh Châu liền nở nụ cười, nói: "Minh Châu, cháu gọi điện thoại cho dì có việc gì không? Gần đây cháu như thế nào? Cháu..."Dì Lâm lập tức bật chế độ nói chuyện không ngừng của mấy người lớn tuổi.Chân Minh Châu cười tủm tỉm nói: "Dì Lâm, cháu có mua được một ít thức ăn ngon, chút nữa cháu sẽ mang sang cho dì..."Ánh mắt dì Lâm sáng lên, bà rất thích mấy loại thức ăn mà Chân Minh Châu biếu cho bà, hương vị rất ngon, chắc chắn một trăm phần trăm là thuần thiên nhiên."Được, dì đợi cháu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận