Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 260:
Chương 260:
Chân Minh Châu cảm thấy anh chàng Túc Ninh này thật là buồn cười.Đương nhiên lời này không phải mang ý nghĩa không tốt, nhưng nếu dựa theo những lời người này nói thì biết đi đâu để tìm người đây.Có lẽ là vì nhìn thấy vẻ mặt của Chân Minh Châu không đúng lắm, nên Túc Ninh nói thêm: "Thời điểm còn ở tổ chức đều kêu theo số hiệu. Ban đầu là 169, sau đó là 72, tiếp đến là 38, sau cùng là số 7."Chân Minh Châu: "..."Chuyện này...Túc Ninh: "Những con số này đại biểu cho thứ thứ gia nhập tổ chức, cũng đại diện cho quá trình phấn đấu của chúng tôi, ở tổ chức tôi không có tên riêng. Cái tên Túc Ninh, ngoại trừ lão môn chủ thì không một ai biết. Hơn nữa dù có biết tên thì mọi người cũng nghĩ đây là tên giả nên chẳng ai thèm quan tâm."Chân Minh Châu: "Như vậy cũng quá đáng quá đấy? Đến cả một cái tên cũng không có. Những đứa bé nhà nghèo trong thôn còn có tên là Cẩu Đản."Một tia buồn bã xẹt qua rồi nhanh chóng biến mất trên gương mặt của Túc Ninh, hắn nói: "Thật ra cũng không sao cả, chỉ cần tôi biết mình có tên là được. Bởi vì cơ cấu của tổ chức nên rất khó có thể thông qua tên để tìm kiếm một người. Đồng thời việc để lộ diện mạo là một điều cấm kỵ, nên ít nhiều mọi người đều sẽ ngụy trang. Đối với người trông tổ chức cũng sẽ cải trang. Vì vậy rất khó thông qua tranh vẻ để tìm được tôi, chỉ có thể căn cứ vào tin tức thu thập được mà đưa ra phán đoán. Tên có thể làm giả, gương mặt cũng vậy, nhưng vết sẹo khi bị thương để lại thì không. Thêm một điều nữa đó là vấn đề hộ tịch. Bọn họ chỉ cần căn cứ vào những điểm này để so sánh, dựa trên chiều cao và ngoại hình đại khái của tôi mà phán đoán, dù chỉ có ba phần giống nhau cũng sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ."Chân Minh Châu: "Không khác gì một trò đùa.""Cũng không thể xem như trò đùa, hiện tại hộ tịch được quản lý rất chặt chẽ, việc làm giả hộ tịch không khó nhưng nếu nếu kiểm tra kỹ sẽ bị phát hiện. Do đó nếu dùng hộ tịch giả thì vấn đề cũng rất lớn. Đúng lúc tôi lại là một người không có hộ tịch thật."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Hộ tịch của các người trông như thế nào?"Túc Ninh: "Nếu cô muốn biết thì có thể mượn của Từ Nhất Ninh xem thử."Chân Minh Châu khá tò mò, thầm nghĩ xưa nay hiếm khi nghe nói quản lý hộ khẩu chặt chẽ như vậy, nhưng một người kiến thức rộng rãi như Túc Ninh lại nói rất khó để làm giả hộ tịch thì chắc chắn sự thật đúng là như vậy.Chân Minh Châu: "Tôi phải phổ cập thêm kiến thức mới được."Cô xoay người muốn đi, đột nhiên phát hiện vẻ mặt muốn nói lại thôi của Túc Ninh.Dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Chân Minh Châu bắt gặp, cô nói: "Anh có gì muốn nói sao?"Nếu Chân Minh Châu đã hỏi thì Túc Ninh cũng nói thẳng: "Tôi hoài nghi Cốc Chi Tề bị người hãm hại, phải đến nơi này mai danh ẩn tích có liên quan đến tổ chức sát thủ, bởi vì có người muốn tìm hắn làm giả hộ tịch."Chân Minh Châu: "Hả?"Cô kinh ngạc nhìn Túc Ninh, hỏi: "Vì sao anh lại nói như vậy?"Túc Ninh: "Chỉ là trực giác, hắn rất giỏi trong việc bắt chước nét chữ của người khác. Thêm nữa đó là thời gian mà người làm hộ tịch giả của tổ chức mắc bạo bệnh qua đời, tay nghề của đồ đệ hắn lại không tốt nên hai ba năm qua có rất nhiều người gặp rắc rối. Lão môn chủ vẫn luôn tìm kiếm thích hợp thay thế vị trí này. Đại khái là vào mùa hè năm ngoái, tôi ngẫu nhiên nghe tin ông ấy tìm được một hạt giống tốt, tiếp đến thì tôi đã trở mặt với ông ấy. Sau đó, khoảng vài tháng thì Cốc Chi Tề chạy trốn đến đây."Chân Minh Châu: "Nếu vậy, thì Cốc Chi Tề đúng là bị tai bay vạ gió. Mà tôi lại nghe nói việc này có quan hệ với hoàng tử."Túc Ninh cười: "Có lẽ hoàng tử cũng tham gia vào việc này, hoặc có thể bọn họ chỉ lợi dụng em vợ của Nhị hoàng tử để thiết lập bẫy rập mà thôi."Chân Minh Châu: "Các người thật là phiền phức."Túc Ninh bật cười.Hắn nói: "Vậy tôi là người như thế nào?Chân Minh Châu: "Vậy thì phải xem là đối với ai, với tôi thì anh là người tốt."Hai người nói chuyện phiếm, Chân Minh Châu cảm khái nói: "Rõ ràng chúng ta cái gì cũng không biết, mọi thứ chỉ là suy đoán, nhưng lại nói đến khí thế ngất trời."Túc Ninh mỉm cười: "Tôi rất thích cách dùng từ khí thế ngất trời này."Chân Minh Châu: "Anh không cần vuốt mông ngựa."Túc Ninh: "Không phải.""Sao lại không phải, rõ ràng chính là người như vậy. À đúng rồi, gần đây tôi không đến Uỷ ban thôn học võ, anh hướng dẫn tôi luyện tập một chút nhé?"Dù cô không dậy sớm, nhưng vẫn cố gắng luyện tập.Túc Ninh gật đầu, nói: "Được, cô đến đây đi."Hắn xoa xoa tay, nói: "Nếu đã là lão sư thì tôi sẽ rất nghiêm khắc."Chân Minh Châu: "Tôi mới không sợ, đến đây."Khi học tập Chân Minh Châu rất chuyên chú.Túc Ninh thấy cô quấn tóc lên, bèn nói: "Nữ hiệp, xin mời."Khóe miệng Chân Minh Châu nhếch lên, nếu những người khác đều dạy cô kiến thức cơ bản thì Túc Ninh lại khác.Túc Ninh: "Cô đến tấn công tôi đi."Chân Minh Châu: "Tôi xuống tay không nhẹ đâu."Túc Ninh: "Cứ tự nhiên!"Chân Minh Châu hét lên một tiếng rồi chạy về phía Túc Ninh, thoạt nhìn thế như chẻ tre, nhưng khi thấy Chân Minh Châu sắp đánh đến chỗ mình thì hắn nhẹ nhàng lách người sang một bên, gần như không tốn nhiều sức lực liền có thể khống chế được cô.Chân Minh Châu lập tức không thể động đậy.Túc Ninh: "Cô nhìn vị trí mà tôi đang giữ. Vị trí này rất yếu ớt, nếu muốn khuất phục ai đó trong thời gian ngắn cần phải tránh được điểm yếu của bản thân. Điểm yếu của cô là thiếu thể lực. Nếu cô muốn bắt giữ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận