Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 229:
Chương 229:
Khi vừa vào cửa, bọn họ liền nhận ra nơi này có rất nhiều chỗ khác biệt.Phong cách của toà nhà này rất đặc biệt.Nhưng cũng phải thôi, nơi này quỷ dị như vậy, không có gì đặc biệt mới là chuyện lạ.Chân Minh Châu: "Mọi người cùng tôi vào trong."Cô dẫn hai người đến cửa, nói: "Bạch lão sư, phiền ông nói với bọn họ công dụng của một số đồ vật ở nơi này đi."Mỗi khi có khách mới đến cô đều phải "thuyết trình" qua một lần, hiếm khi có người đã quen thuộc với nơi này, nên Chân Minh Châu quyết định để Bạch Viễn làm việc này thay cô.Bạch Viễn cười, gật đầu đáp ứng.Thật ra ông không ngại làm những việc này, tuy nhiên vẫn hỏi: "Còn ti vi..."Chân Minh Châu nói: "Ông cứ giới thiệu hết cho bọn họ đi."Tóm lại cũng không thể để hai người kia ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu không thì sao bọn họ có thể chịu nổi khi phải ở đây hai ba tháng?Không phải Chân Minh Châu sợ bọn họ không chịu nổi, mà sợ bọn họ rãnh rỗi quá mức rồi gây thêm rắc rối cho cô. Dù gì Bạch Viễn cũng đã nhờ vả cô, hơn nữa còn đưa cho cô tận một rương vàng, vì những lý do này nên Chân Minh Châu vẫn hy vọng bọn họ có thể an ổn ở lại đây. Một khi đã như vậy thì cần có cái gì đó để thu hút bọn họ. Lúc này Chân Minh Châu mới cảm thấy ti vi thật sự là một phát minh vĩ đại. Tuy rằng hiện tại mọi người đều ôm máy tính, ít khi xem ti vi, nhưng ti vi vẫn có thể phát huy được công dụng của nó.Điển hình như nhà cô, không phải hiện tại ti vi đã phát huy được công dụng rồi sao? Hơn nữa thứ này lại được rất nhiều người yêu thích.Cô nói: "Ông cứ giải thích cho bọn họ biết mọi thứ ở đây, miễn cho tôi lại phải nói một lần nữa."Khỏe miệng Bạch Viễn cong cong, tâm trạng khá tốt. Ông gật đầu, nói: "Được, bà chủ thật sự là một rộng rãi."Chân Minh Châu: "Ông nhanh một chút nha."Cô lại nói: "Hàng hoá cũng đã được kiểm tra xong hết rồi đúng không, nếu mang đi rồi thì tôi sẽ không quan tâm đến nữa."Bạch Viễn nhìn về phía Trương Lực, Trương Lực gật đầu: "Điều này chúng tôi biết."Lần này hàng hoá tương đối nhiều. Hôm qua, hàng hoá được vận chuyển đến đây khiến trong sân đầy ắp các thùng hàng lớn nhỏ khác nhau. Cũng may là trời không đổ mưa, vì nếu mưa xuống thì việc vận chuyển hàng sẽ gặp nhiều khó khăn.Nhờ có Túc Ninh nên vẫn có thể vận chuyển hàng hoá vào những ngày nắng.Nếu phải chờ đến ngày mưa thì thật khiến mọi người cảm thấy bất đắc dĩ.Mặc dù ngày mưa không khí tươi mát, nhưng cũng có một khuyết điểm đó là gây ra sự bất tiện.Tuy rằng việc giới thiệu các vật dụng trong phòng tương đối mất thời gian, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn so với việc chuyển hàng. Vì thế khi bên phía Trương Lực vẫn chưa làm xong việc thì Bạch Viễn đã dẫn hai thanh niên kia ra ngoài. Nét mặt của hai người bọn họ giống như vừa lạc vào cõi tiên, dường như đã chịu một đả kích rất lớn.Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn bọn họ, mỉm cười hỏi: "Đã giới thiệu rõ ràng hết rồi sao?"Bạch Viễn gật đầu, sau đó liền nói: "Lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn tìm cho bọn họ một chỗ để lánh nạn. Bây giờ phải lập tức quay về, nếu ở đây có vấn đề gì thì cô có thể liên lạc với Trương Lực rồi cùng nhau giải quyết."Chân Minh Châu gật đầu, ừ một tiếng.Cô nhìn về phía mấy thùng hàng cuối cùng, nói: "Bên trong là phích nước nóng, mọi người nhẹ tay một chút, cẩn thận bị vỡ."Hầu hết những người qua lại nơi này đều là người quen, nên khi nghe thấy những lời Chân Minh Châu nói thì ai nấy đều gật đầu, vui vẻ đồng ý. Tuy rằng Cửu hoàng tử có không ít thuộc hạ, cũng có không ít thân tín; nhưng những người đến đây đều là những người luôn đi theo bên cạnh Trương Lực nên bọn cũng không khách sáo.Mặc dù, Bạch Viễn từ kinh thành đến đây mang theo không ít người, nhưng lại không dẫn theo đến đây mà để bọn họ đợi ở dịch quán, thay vào đó là dùng người của Trương Lực. Cũng vì không có nhiều người nên tôi tốc độ chuyển hàng khá lâu.Có điều những người này lại khá quen thuộc với Chân Minh Châu: "Bà chủ cứ yên tâm."Trong lúc mọi người đang khiêng hàng hoá ra ngoài, Chân Minh Châu lại nói: "Trương Lực sư phụ, trông tủ lạnh có nước ngọt có ga, anh lấy cho mỗi người một chai để giải khát, bây giờ trời vẫn còn khá nóng."Buổi trưa vận chuyển hàng hoá có thể không nóng sao?Trương Lực gật đầu, rất nhanh đã phát cho mọi người một chai, mọi người đều vui tươi hớn hở vặn nắp ra rồi uống ừng ực.Từ Nhất Ninh và Văn Khâm cũng học theo mọi người dùng sức vặn nắp chai, sau khi uống một ngụm thì cảm thấy hương vị có chút kỳ quái, nhưng thấy dáng vẻ mọi người đều rất sảng khoái nên cũng uống hết theo."Ợ..." Sau khi uống xong đột nhiên ợ hơi lên, hai người xấu hổ đỏ mặt.Hai người nhìn nhau, nhưng thấy mọi người không để ý đến mình nên cũng yên tâm.Lúc này, Chân Minh Châu đang nói chuyện với Bạch Viễn, hỏi thăm về tình hình của Cửu hoàng tử: "A Cửu vẫn ổn chứ?"Bạch Viễn mỉm cười: "Nhờ phúc của cô mà hết thảy đều tốt."Ông nói: "Thời điểm năm mới, tổ chức sát thủ bị tiêu diệt đã phát sinh rất nhiều phản ứng dây chuyền. Trong kinh có rất nhiều hoang mang lo lắng. Tuy những việc này không liên quan đến điện hạ, nhưng điện hạ cũng được giao khá nhiều việc, hỗ trợ giải quyết hậu quả nên mấy ngày nay ngài ấy rất bận rộn. Cũng may là điện hạ làm việc lưu loát nên dù bận rộn nhưng vẫn có thể ứng phó được."Chân Minh Châu ồ lên một tiếng, liếc nhìn Túc Ninh.Cô nói: "Thật ra tôi không hiểu rõ những chuyện này, thật phức tạp."Cô ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Hiện tại cần phải giải quyết những hậu quả gì?"Bạch Viễn bình tĩnh, không hề do dự đáp: "Đại hoàng tử phụ trách truy bắt hung thủ, Nhị hoàng tử phụ trách điều tra những chuyện liên quan đến tổ chức sát thủ, Tam hoàng tử... Cửu hoàng tử chỉ phụ trách việc đơn giản, đó là giữ gìn trị an trong kinh. Tóm lại mọi người đều có việc phải làm."Chân Minh Châu nhướng mày: "Chỉ một tổ chức giang hồ lại phải huy động lực lượng hùng hậu như vậy sao."Bạch Viễn: "Đúng vậy. Có lẽ do tổng bộ của bọn họ ở kinh thành nên bên trên có phần kiêng kỵ. Hơn nữa, thông qua việc điều tra này còn có thể nhìn ra phản ứng của phe phái trong triều."Chân Minh Châu cười nhạt nhưng không nói nữa lời.Bạch Viễn lại tiếp tục nói: "Đại hoàng tử thật vô dụng, đến bây giờ vẫn không điều tra được nguyên nhân sự việc nên liền muốn kéo người chịu tội thay, hai người đến đây lánh nạn là hai trong số những người bị liên lụy. Chỉ là Đại hoàng tử cũng không nghĩ trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Cũng không phải tùy tiện tìm một người thế mạng thì có thể giải quyết được vấn đề."Chân Minh Châu nhướng mày.Cô thuận miệng an ủi một câu: "Mọi việc sẽ ổn thôi."Bạch Viễn gật đầu đồng ý: "Bà chủ nói rất đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận