Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 131: Đồ Thêu 1

Chương 131: Đồ Thêu 1
Chương 131: Đồ Thêu 1
Sáng sớm, Chân Minh Châu cho sủi cảo đã nấu chín vào bốn cái phích nước nóng. Trương Lực một mình mang đi, bước chân như bay.Chân Minh Châu cầm kim nguyên bảo trong tay ném qua ném lại; đây là tiền mua thức ăn Trương Lực đưa cho cô, Chân Minh Châu cũng không khách khí mà nhận lấy. Chỉ là cô cũng đã nói với bọn họ là lần sau sẽ không thu tiền.Dù gì cô cũng không có tiền lẻ để thối lại?Trương Lực: Chỉ một thỏi vàng là có thể mua được phích nước nóng bằng thủy tinh có khả năng giữ ấm thần kỳ, vậy là bọn họ lời to rồi.Chân Minh Châu: Anh vui vẻ là được.Đại khái, sự việc chính là như vậy.Chân Minh Châu Chân Minh Châu đang nghịch qua nghịch lại thỏi vàng, liền bắt gặp ánh mắt của Vương thị.Mấy người Vương thị khó có được một giấc ngủ ngon, nên lúc tỉnh dậy đã muộn, vừa lúc nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra nhìn xem.Đó là tiếng Trương Lực mở cửa rời đi, cô ấy không thấy được người, nhưng lại nhìn thấy bà chủ đang ném vàng chơi.Đúng vậy, chính là đang ném vàng chơi, như vậy liền biết cô ấy không để tâm đến vấn đề tiền bạc.Vương thị không biết nói gì.Chân Minh Châu thấy cô ấy xấu hổ liền chủ động chào hỏi: “Chị Cốc đã dậy rồi sao? Chúng tôi vẫn chưa ăn sáng, chị có muốn cùng ăn không?”Vương thị vội vàng ra khỏi cửa, hơi cúi người, nói: “Đa tạ bà chủ, vậy làm phiền ngài.”Người này sao lại khách khí như vậy chứ, Chân Minh Châu cảm thấy có chút không quen.Cô xua tay, nói: “Không có việc gì.”Vương thị do dự một chút, rồi nói: “Bà chủ, tôi có một số việc muốn nói với cô.”Chân Minh Châu nhướng mày: “Được thôi, vậy cô đến đây đi chúng ta cùng nói chuyện.”Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, những bông tuyết rơi lả tả không ngừng, Chân Minh Châu cảm khái: “Trận này tuyết thật lớn.”“Còn không phải sao.” Vương thị nhìn tuyết rơi dày đặc trong lòng có chút ưu sầu.Những người sống ở đây mới cảm nhận được niềm hạnh phúc của những ngày mưa hay ngày tuyết rơi. Người bình thường không có gì vui vẻ khi gặp phải thời tiết như thế này, vì thời tiết này chỉ khiến cuộc sống càng thêm khổ cực.Vương thị nghĩ nếu tiếp tục lên đường, thì bọn họ sẽ rất vất vả. Thật sự không biết nên làm như thế nào.Cô ấy lấy hết dũng khí, nói: “Bà chủ, nhà mẹ đẻ của tôi là Vương thị - một gia tộc thêu thùa nổi danh ở Giang Nam; tôi là con gái Vương gia, tuy rằng là con vợ lẽ, nhưng từ nhỏ học tập thêu thùa may vá...”Chân Minh Châu: “Thật lợi hại.”Vương thị lại hít sâu một hơi, nói: “Thật không dám giấu giếm, thật ra chúng ta đắc tội với cường hào, bị bọn chúng bức bách phải bỏ trốn đến tận đây. Nếu về quê cũng không biết sẽ như thế nào. Hiện tại, thời tiết không tốt, chỉ sợ là từng bước càng gian nan hơn. Bây giờ vợ chồng chúng tôi đến nơi này, lại mang theo ba đứa nhỏ nên không nghĩ sẽ tiếp tục lên đường. Tôi định sẽ tìm một thôn làng quanh đây để dừng chân. Tôi muốn hỏi một chút bà chủ có thu đồ thêu không? Tôi định dùng đồ thêu đổi lấy một ít lương thực. Chờ tuyết ngừng rơi, chúng tôi sẽ sắp xếp rời đi, nếu có thêm lương thực cũng sẽ an tâm hơn.”Bình thường, làm gì có chuyện Vương thị cùng người khác nói chuyện, bây giờ chính thức nói chuyện khiến cô ấy vô cùng căng thẳng. Nhưng nghĩ đến ba đứa nhỏ liền cảm thấy mình có thể chống đỡ được.Theo lý thuyết, chuyện này nên để chồng mình ra mặt, nhưng bà chủ lại là con gái. Nam nữ khác biệt, nên chồng cô ấy không tiện ra mặt chỉ có thể để cô ấy nói chuyện với Chân Minh Châu.Vương thị: “Chúng tôi cũng không dám công phu sư tử ngoạm.”Chân Minh Châu: “Chúng ta có thể trao đổi, nhưng tôi có thể xem trước tay nghề của cô không?”Chân Minh Châu ít nhiều cũng cảm thấy tò mò, nàng không biết gì về Vương thị ở Giang Nam, nhưng mắt thấy người phụ nữ trước mặt nói chuyện rất kiên định, hẳn là có chút thân phận.Vương thị: “Được chứ! Để tôi về phòng lấy kim chỉ.”Bọn họ ra cửa chỉ mang theo hai cái tay nải không lớn lắm. Chỉ trong thời gian ngắn, Vương thị đi rồi quay lại, còn có hai bé gái đi theo phía sau, trong tay mỗi người xách theo một cái túi xách, hai bé gái giống nhau như đúc mặc quần áo cũng giống nhau, chải búi tóc, mặt nhỏ thấp thỏm lại nghiêm túc.Chân Minh Châu vẫn rất thích mấy đứa bé như vậy, liền hỏi: “Hai em ăn kẹo không?”Ánh mắt các bé sáng lên, nhưng vẫn rất hiểu chuyện nhẹ nhàng lắc đầu.Vương thị nói: “Hai đứa con gái của tôi đã bắt đầu cùng tôi luyện tập thêu thùa may vá.”Chân Minh Châu: “???” Vậy thì như thế nào?Đại khái biểu hiện của Chân Minh Châu khá rõ ràng, nên Vương thị hơi ngượng ngùng.Cô ấy đỏ mặt giải thích: “Những đứa bé trong gia đình bình thường sẽ không cầm kim chỉ khi còn nhỏ như thế này. Những gia đình giàu có thì có tú phòng chuyên may quần áo riêng, nên tay nghề thêu thùa chỉ là dệt hoa trên gấm; tuy các cô nương trong những gia đình phú quý cũng được dạy thêu thùa nhưng không dạy quá sớm, vì dùng kim chỉ trong thời gian dài tay sẽ bị chai sần, như vậy sẽ không đẹp.”“Còn những gia đình nghèo khó thì trong nhà việc nặng rất nhiều, tay đã sớm chai sần nên không thể làm những việc tinh tế như thêu thùa, sợ làm hỏng vải. Họ vẫn may vá quần áo nhưng không thể thêu thùa.”Vương thị không nghĩ đến Chân Minh Châu không biết ẩn ý của cô ấy khi dẫn theo hai đứa con gái đến, nên nhanh chóng giải thích kỹ càng tỉ mỉ một chút. Ngay sau đó Vương thị xoè hai bàn tay ra, cũng ra hiệu để hai cô con gái xoè tay ra. Quả nhiên tay của ba người bọn họ không khác nhau là bao.Chân Minh Châu: “Hai bé gái nhà chị năm nay bao nhiêu tuổi?Vương thị: “Bọn họ là chị em sinh đôi năm nay mười tuổi; đứa lớn gọi là Tiểu Hồng, đứa nhỏ gọi là Tiểu Tử. Nhà tôi còn có một đứa con trai năm tuổi, gọi là Lan ca nhi.”Chân Minh Châu cười: “Nhà các người đặt tên rất có ý tứ.”Tuy nhiên có thể nhìn ra được, nhà bọn họ không phải đặc biệt khó khăn. Ví dụ như Tiểu Thạch Đầu năm tuổi, nhưng nếu nói cậu bé ba tuổi thì nhiều người vẫn không tin, vì lúc đến đây cậu nhóc gầy như que củi. Nhưng ba đứa bé của Cốc gia thì nhìn bề ngoài vẫn có thể đoán được tuổi.Chân Minh Châu tùy ý đưa cho bọn họ một khối vải, nói: “Mọi người tạm thời làm thử để tôi nhìn xem.”Vương thị liền lên tinh thần, nói được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận