Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 224:
Chương 224:
Trước kia, khi ở quán trọ Xuân Sơn, mỗi lần giặt giũ đều có "máy giặt", Lâm Tú Tuệ chỉ cần làm theo hướng dẫn, sau đó mang ra ngoài phơi nắng, còn hiện tại thì phải giặt bằng tay.Người bình thường sẽ cảm thấy có chút phiền phức khi chuyển từ giặt máy sang giặt tay. Nhưng Lâm Tú Tuệ thì không, ngược lại vì cuộc sống hiện tại khá quen thuộc nên cô ấy càng cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn. Cô ấy "thầu" hết quần áo của tất cả mọi người.Đến cả Trương Lực cũng phải câm nín.Sao người này lại có năng lực như vậy chứ.Bọn họ ở phủ Cửu hoàng tử đã gặp qua không ít hạ nhân, không phải mấy bà tử hay nha hoàn làm việc nặng, nên trong ấn tượng của mọi người nha hoàn không phải là như thế này. Do đó khi gặp được Lâm Tú Tuệ, bọn họ mới không nhịn được mà cảm khái, cô gái nhỏ này quả nhiên rất giỏi. Trách không được bà chủ cả ngày khen ngợi cô ấy.Nếu không khen ngợi thì thật sự có lỗi với những việc cô ấy đã làm.Lâm Tú Tuệ làm nhiều ăn nhiều, nhưng vì bọn họ không thiếu lương thực, nên mọi người đều được ăn như nhau. Cũng vì thế mà sau một năm, cô gái nhỏ đã cao lớn hơn trước một cái đầu. Đương nhiên, đây là những chuyện sau này.Hiện tại Lâm Tú Tuệ như cá gặp nước.Quán trọ Xuân Sơn chỗ nào cũng tốt, nhưng lại quá tinh tế. Một cô thôn nữ như Lâm Tú Tuệ sẽ cảm thấy rất gò bó, thậm chí khi làm việc cũng không thể phát huy hết khả năng; nhưng hiện tại cô ấy có thể thoải mái làm việc.Hơn nữa, khi ăn cũng không cần quá lo lắng. Bà chủ ăn ngon nhưng lượng thức ăn không nhiều, bên cạnh đó các món ăn cũng rất tinh tế nên cô ấy cảm thấy ngại khi ăn nhiều, thật ra cô ấy sức ăn của cô ấy rất lớn.Hiện tại, mỗi bữa cơm ở dịch quán đều khá quen thuộc với trước kia, nên cô ấy ăn càng nhiều hơn trước.Tuy Lâm Tú Tuệ là tiểu nha hoàn nhà Cốc Chi Tề, nhưng cô ấy luôn giúp mọi người làm việc. Nhóm người Trương Lực cảm thấy ngượng ngùng, nên đã thương lượng với Lâm Tú Tuệ là sẽ cho cô ấy thêm tiền giặt giũ, đương nhiên là cô gái nhỏ vui vẻ đồng ý.Lâm Tú Tuệ không ngờ mỗi tháng mình có thể kiếm được hai lượng bạc.Hai lượng bạc đối với Chân Minh Châu thật sự không nhiều, nhưng hiện tại không thể xem thường hai lượng bạc. Những năm này, một cô gái nhỏ có thể kiếm được hai lượng bạc mỗi tháng là rất khá. Tiền tiêu vặt của các nha hoàn nhất đẳng trong phủ đệ của mấy vị quan cũng chỉ khoảng nhiêu đó.Một vài nha hoàn thô sử thì làm việc nhiều nhưng lại không kiếm được bao nhiêu.Trương Lực cũng dựa vào đây để phát tiền công, khi Lâm Tú Tuệ nghe thấy con số này thì ngạc nhiên trừng to mắt, ngay sau đó thì vui vẻ cong cong khoé mi.Một tháng là cô có thể kiếm được số tiền bán mình. Vì cô ấy được bán đi với giá hai lượng bạc.Lâm Tú Tuệ quyết định phải chăm chỉ làm việc để còn kiếm tiền trả lại cho Trương Lực đại ca.Mặt khác cô ấy còn mua rất nhiều đồ ăn ngon tặng cho bà chủ Chân.Còn mấy người như mẹ ruột hay ca ca của cô ấy đều cút xa một chút.Bây giờ cô ấy đã không còn là Hoa Quyển mà là Lâm Tú Tuệ.Bởi vì Lâm Tú Tuệ rất giỏi, mà bên này cũng không cần quá nhiều người, nên Trương Lực chỉ chọn hai người là Tiền thị và thông gia của bà ấy - Vương đại nương đến đây làm việc vặt mỗi ngày. Hai người ngày đều khá kín miệng, lại rất thành thật và chăm chỉ làm việc nên Trương Lực mới lựa chọn bọn họ.Tuy những người khác không thể tiếp tục đến đây làm việc, nhưng thời tiết cũng dần ấm lên nên việc nhà cũng không ít, còn phải chuẩn bị thu hoạch lương thực. Phần lớn lương thực thu được sẽ được dịch quán thu mua nên bọn họ cũng không quá tiếc nuối. Dù thế nào cũng đều là kiếm tiền.Thật ra là Trương Lực thay mặt Chân Minh Châu thu mua những thứ này, sau đó sẽ đặt vào xe chuyển hàng để duy trì độ tươi mới.Chỉ cần trời mưa là bên homestay của Chân Minh Châu sẽ thu được một lượng lớn rau xanh tươi non. Cô chỉ giữ lại một ít cho bản thân và gửi cho ba Chân, phần còn lại đều giao hết cho Triệu Xuân Mai.Các loại rau dưa đều được phía Triệu Xuân Mai vận chuyển đến Thượng Hải bằng đường hàng không. Mặc dù Chân Minh Châu chưa một lần đặt chân đến nhà hàng tư nhân mà bọn họ mở, chỉ nghe Vu Thanh Hàn và Triệu Xuân Mai kể lại; nhưng cũng biết giá cả rất đắt, tuy vậy vẫn có rất nhiều người đến ăn.Cung không đủ cầu.Chân Minh Châu: "Quả nhiên có nhiều người có tiền hơn chúng ta nghĩ."Mặc kệ ở thời đại nào cũng sẽ có người sẵn sàng bỏ một đống tiền ra để được nếm thử những món ăn ngon, dân dĩ thực vi thiên đúng là không sai.Chưa kể những nguyên liệu nấu ăn đều là thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm.Dù cổ đại có ngàn vạn điều không tốt, nhưng cũng có không ít điều hay. Cứ cách một khoảng thời gian ngắn thì homestay nhà Chân Minh Châu sẽ xuất hiện ở cổ đại; mặt khác, hiện tại phần lớn thức ăn là thu mua từ cổ đại nên dù nhìn bằng mắt thường có thể thấy được làm da cô ngày càng đẹp hơn.Hay như ba cô - lão Chân tuy không thể hít thở không khí ở cổ đại, nhưng vì Chân Minh Châu thường xuyên gửi cho ông nhiều đồ ăn thu mua ở cổ đại, sau một thời gian ăn những thứ này chính ông ấy cũng nhận thấy sức khỏe của mình tốt hơn trước.Thời điểm ông ấy video call với con gái còn cảm khái: "Con gái à, đến bây giờ ba mới hiểu vì sao con người nên sống tự do tự tại. Con nhìn ba thử xem, từ lúc ba đi du lịch đến nay, dù tàu xe mệt nhọc, nhưng sắc mặt lúc nào cũng hồng nhuận, có đúng không?"Chân Minh Châu: Sắc mặt ba ngày càng trở nên hồng nhuận chắc là do ăn thức ăn con gửi đấy?Nhưng lão Chân không biết, ông ấy cảm thấy là nhờ tinh thần thư thái.Chân Minh Châu nghĩ khí sắc tốt một phần là do tinh thần thư thái, phần còn lại là nhờ ăn các loại thực phẩm giàu dinh dưỡng.Nói thế nào nhỉ, chế độ ăn uống giàu dinh dưỡng không thể phát huy công dụng trong thời gian ngắn, nhưng về lâu về dài thì chúng ta sẽ cảm nhận được. Hơn nữa, hương vị của các món rau dưa này rất ngon, vô cùng tươi mới.Chính vì lý do này mà nhà hàng tư nhân ở Thượng Hải được rất nhiều thực khách yêu thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận