Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 147:

Chương 147:
Chương 147:
Nhóm người Lý lão đầu đến đây ngày hôm qua, nhưng mãi vẫn không thấy “quán trọ Xuân Sơn” xuất hiện, bọn họ liền ở lại chờ đợi đến ban đêm, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Nếu không phải Chân Minh Châu đã từng nói trước chuyện này thì bọn họ đã sớm không biết phải làm sao.Mấy người bọn họ liền tìm một chỗ có thể trú ẩn, đốt lửa nhỏ rồi ngủ tạm một đêm. Không biết bao lâu, khi trời tờ mờ sáng, Lý lão tam đi vệ sinh liền thấy quán trọ Xuân Sơn xuất hiện, liền nhanh chóng chạy đến gõ cửa.Cùng lúc đó, Vu Thanh Hàn nhìn thấy bọn họ qua camera giám sát nên đi ra mở cửa.Nhìn thấy Vu Thanh Hàn, Lý lão đầu bị dọa đến nhảy dựng lên.Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Chú Lý, đã lâu không gặp, trông chú vẫn rất khỏe mạnh.”Lý lão đầu: “Cậu, cậu, cậu không phải...”Vu Thanh Hàn cười cười: “Vào đi.”Trước đó, Vu Thanh Hàn từng nói dối anh là tượng đất, vì thế bây giờ Lý lão đầu nhìn thấy anh sao có thể không hoảng hốt được chứ?Vu Thanh Hàn: “Chú không cần sợ hãi, chú như vậy khiến tim tôi đập nhanh hơn.”Lý lão đầu: Đột nhiên ông không còn cảm thấy khẩn trương nữa.Bọn họ đi theo Vu Thanh Hàn vào nhà, thật ra anh trực tiếp đưa bọn họ đến phòng ngủ: “Trời vẫn còn sớm, mọi người nghỉ ngơi thêm một chút đi, có gì đến khi tỉnh dậy lại nói.”Mấy người Lý gia đều có chút khó xử, bọn họ là nông dân nên dậy sớm là chuyện bình thường, làm gì có chuyện lại ngủ thêm một giấc?Trong thôn ông chỉ có những người lười biếng mới ngủ nướng thôi.Nhưng trong thôn ông lại không có người lười biếng, vì quá nghèo nên ai cũng không dám lười.Đúng lúc này, Chân Minh Châu cũng đi đến, thấy bọn họ thì liền nói: “Chú Lý, là mọi người sao. Tôi đoán mọi người cũng sắp đến rồi. Trên đường thuận lợi chứ?”Lý lão đầu vội đáp: “Thuận lợi, phải nói là cực kỳ thuận lợi.”Ông cao hứng nói tiếp: “Chuyến đi này tôi thu được nhiều hải sản hơn chuyến trước.”Bọn họ phát hiện nhận thức giữa mình và bà chủ thật sự có chút khác biệt. Họ cảm thấy những thứ như: tôm tích, hải sâm, bào ngư, cầu gai (nhum biển, nhím biển) đều không đáng tiền. Nên chuyến vừa rồi bọn họ chỉ lựa chọn những loại hải sản hiếm, chính là những loại có thể bán được giá tốt ở các tửu lầu.Nhưng sau lần trước đến đây, lúc cùng bà chủ nói chuyện khi đang sắp xếp hàng hoá, bọn họ phát hiện bà chủ thật sự thích hải sản, hơn nữa còn cảm thấy chúng rất đáng tiền. Quả nhiên, nhận thức của họ và bà chủ về các loại đồ vật hoàn toàn khác nhau.Chính vì thế, lúc ấy ông liền hỏi chi tiết hơn, sau đó mới hiểu được những thứ ông nghĩ là không đáng giá thì bà chủ đều muốn, nên càng thêm vui vẻ hơn.Dù sao những thứ này bán ở các tửu lầu trong quận huyện không được giá cao, nhưng lại có thể làm bà chủ cao hứng, như vậy đây sẽ là con đường phát tài mới của các ngư dân. Có khả năng Lý lão đầu không chiếm được lợi ích gì nhưng ông vẫn vui lòng giúp đỡ.Đều là họ hàng nhà ông, nếu bọn họ có cuộc sống tốt hơn thì ông cũng cảm thấy vui lây.“Lần này còn có thật nhiều hải sâm và bào ngư.”Chân Minh Châu: “Thật vậy sao? Để tôi đi xem, tôi cực kỳ thích ăn rau trộn hải sâm, cho thêm một ít rau mùi, lại thêm...”Vu Thanh Hàn: “Tôi sẽ làm cho cô ăn.”Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ đến tay nghề nấu nướng tuyệt vời của Vu Thanh Hàn, cười nói: “Được nha.”Vu Thanh Hàn: “Mọi người tạm thời nghỉ ngơi một chút, nếu ngủ không đủ giấc rất dễ tổn hao tinh thần.”Sau khi Vu Thanh Hàn sắp xếp ổn thỏa chọn nhóm người Lý lão đầu, liền nói: “Tôi chủ động hỗ trợ như vậy, cô có nên chia cho tôi một ít hải sản không?”Chân Minh Châu: “Anh là người như thế nào vậy, nhân phẩm quá kém a.”Vu Thanh Hàn bật cười, vốn dĩ anh chỉ nói đùa vậy mà Chân Minh Châu cũng biết được. Nhưng dù anh không mở miệng thì Chân Minh Châu cũng sẽ không ăn mảnh một mình.Tuy trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu đều hứng thú bừng bừng, dáng vẻ thật khiến người khác không muốn nhìn thấy.Vốn dĩ bọn họ rất buồn ngủ, nhưng sau khi nhìn thấy nhiều hải sản như vậy liền không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.Hai người đều cực kỳ vui vẻ.“Thịch thịch thịch.” Bỗng có tiếng đập cửa vang lên, Chân Minh Châu nói: “Phỏng chừng là mấy người Trương Lực.”Không phải lúc nào quán trọ Xuân Sơn cũng xuất hiện ở cổ đại, mà bọn họ lại có chuyện “buôn bán” cần bàn bạc, nên khi homestay xuất hiện nhất định bọn họ sẽ đến đây.Vu Thanh Hàn: “Để tôi đi mở cửa.”Chân Minh Châu: “Vẫn nên để tôi đi, dù sao bọn họ cũng chưa gặp qua anh.”Nếu là A Cửu đến đây chắc sẽ rất vui khi gặp Vu Thanh Hàn, nhưng nhóm người Trương Lực lại chưa từng gặp qua anh.Chân Minh Châu đi ra mở cổng, khi nhìn thấy người đứng bên ngoài cô liền ngây ngẩn cả người: “A, A Cửu???”Nhìn thấy Chân Minh Châu, Nguyên Tuấn vui mừng khôn xiết, gương mặt tràn đầy ý cười nói: “Bà chủ, tôi đã trở về.”Hắn đang định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Vu Thanh Hàn đứng trong sân, càng mừng rỡ hơn: “Vu thần y.”Người khác như thế nào hắn không quan tâm, nhưng hắn đã thấy qua sự lợi hại của Vu thần y, vì thế hắn nhanh chóng chạy đến, không nói hai lời liền ôm lấy Vu Thanh Hàn, vỗ vỗ lưng anh, kích động nói: “Ngài đã trở về?”Vu Thanh Hàn cũng bật cười, nói: “Sao cậu lại đến đây?”Nguyên Tuấn: “Trước đó, tôi ở kinh thành bị tập kích, ít nhiều cũng nhờ bà chủ nhắc nhở nên Trương Lực mới có thể kịp thời chạy đến ứng cứu. Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ cùng Trương Lực quay lại đây, nhưng không ngờ phụ hoàng lại an bài cho tôi công việc mới ở gần đây. Tôi nghĩ dù sao cũng đã đến rồi nên liền muốn qua đây thăm hỏi một chút. Tôi đã ngày đêm lên đường đến đây, vì nghĩ rằng chúng ta hiếm khi có cơ hội gặp nhau. Không nghĩ ngài cũng ở đây, thật sự quá tốt.”Vu Thanh Hàn: “Nếu biết cậu sẽ đến tôi đã không trở về đây rồi.”Nguyên Tuấn: “...Ngài thật vô tình.”Vu Thanh Hàn vỗ Nguyên Tuấn hai cái thật mạnh, nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi, đi vào nhà ngồi.”Nguyên Tuấn lập tức quay đầu nói với những người phía sau: “Trương Lực, lão sư, đây là Vu thần y mà ta đã nói qua với các người. Có thể gặp ngài ấy ở đây thật tốt quá...”Nguyên Tuấn thật sự rất vui khi nhìn thấy Vu Thanh Hàn, ngoài ra hắn cũng vui thay lão sư của mình - Bạch Viễn. Thân thể Bạch Viễn không tốt, đã khám qua rất nhiều đại phu trong kinh nhưng cũng không có biện pháp chữa trị, vì thế Nguyên Tuấn đành gửi gắm hy vọng vào nơi này.Vốn dĩ hắn không biết khi nào có thể gặp lại Vu thần y, không nghĩ đến vô tình có thể gặp lại ngài ấy ngay lúc này.Nhưng dù sao thì đây cũng là việc tốt nên hắn thật sự rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận