Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 213:

Chương 213:
Chương 213:
Sáng sớm Chân Minh Châu liền nghe thấy ba cô gái đang nói chuyện rôm rả trong sân, nên cũng xuống lầu tham gia náo nhiệt.Hoa Quyển: "Bà chủ, sao chị lại xuống đây? Là bọn em quấy rầy đến chị sao?"Chân Minh Châu cười nói: "Không có, chị cũng muốn xuống đây tham gia náo nhiệt."Hoa Quyển: "Vậy em đi làm bữa sáng."Chân Minh Châu lắc đầu: "Không cần đâu, sáng hôm nay ăn đơn giản một chút cũng được. Phòng khách có sữa bò và bánh mì, mấy em ăn bao nhiêu thì tự mình đi lấy. Tiểu Hồng, em mang thức ăn lên lầu cho cha mẹ đi."Tiểu Hồng lập tức gật đầu.Bữa sáng là sữa bò và bánh mì, bọn họ cũng rất thích món này.Tuy rằng cháo gạo ăn cũng rất ngon, nhưng đối với bọn họ thì sữa bò và bánh mỳ là những món ăn khá hiếm lạ, ăn mãi vẫn không ngấy.Chân Minh Châu cầm một bình sữa bò nguyên chất, nhìn về phía phòng Túc Ninh, nói: "Các em đi trước đi, chị qua đó một chuyến.""Túc Ninh, anh đã thức chưa?""Vào đi."Túc Ninh dựa vào chiếc gối ở đầu giường, cũng không khoác thêm quần áo.Từ lúc hắn nằm viện liền cạo hết tóc, hiện giờ tóc đã mọc ra được một vài phân, trên người lại mặc quần áo của bệnh nhân nên trông không khác gì với người hiện đại."Anh cảm thấy thế nào rồi?"Túc Ninh: "Vẫn ổn."Chân Minh Châu đặt sữa bò và bánh mì xuống, nói: "Tôi mang bữa sáng cho anh, hôm nay anh cảm thấy khỏe hơn không?"Túc Ninh: "Khá ổn."Bất cứ lúc nào có hỏi, dường như hắn đều trả lời chỉ có hai chữ.Chân Minh Châu bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Đến khi nào thì anh mới có thể thay những từ 'vẫn ổn', 'vẫn tốt' bằng từ 'rất tốt'?"Lông mi Túc Ninh khẽ động, nói: "Điều này chắc phải hỏi bác sĩ rồi."Khoé miệng Chân Minh Châu nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tĩnh dưỡng, còn phải tiếp tục tĩnh dưỡng."Khoé miệng Túc Ninh cũng cong lên, hắn duỗi tay cầm lấy ly sữa bò đặt trên tủ đầu giường, nói: "Sáng nay ăn món này sao?"Chân Minh Châu nhướng mày: "Anh không thích à?"Túc Ninh: "Không có."Chân Minh Châu cảm khái: "Anh thật đúng là rất ít nói."Túc Ninh: "Có sao?"Chân Minh Châu trợn to mắt, nói: "Anh có thể bỏ mấy chữ này đi không?"Túc Ninh nhìn vào đôi mắt to tròn của Chân Minh Châu, trong ánh mắt ấy có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn, đột nhiên tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn: "Hôm nay thời tiết khá đẹp, tôi có thể ra ngoài phơi nắng không?"Chân Minh Châu: "Hả? Được chứ, nhưng bây giờ còn quá sớm, hơn nữa lại có gió."Túc Ninh: "Không sao cả, tôi khoác thêm áo khoác là được."Chân Minh Châu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi liền quả quyết lắc đầu, nói: "Không được, nếu anh muốn phơi nắng thì gần đến trưa rồi ra ngoài, hiện tại thì không được. Buổi sáng có ánh nắng nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, bị thương gân cốt phải nghỉ ngơi hơn trăm ngày, hơn nữa anh đã nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch nên càng phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, anh có chút tự giác nào của bệnh nhân không vậy?"Túc Ninh liếc mắt nhìn Chân Minh Châu thật sâu, chậm rãi nói: "Được."Chân Minh Châu: "Như vậy mới đúng.""Anh nói xem có phải tôi là người rất thích xen vào chuyện của người khác. Tôi có cảm giác mình như gà mẹ luôn quan tâm che chở cho gà con, nhưng mà..."Cô nhìn Túc Ninh, lại nghĩ đến vóc dáng của mình, bèn nói: "So sánh như vậy không thích hợp, để tôi đổi cái khác."Túc Ninh bật cười, nói: "Cô nói như thế nào cũng được."Chân Minh Châu: "Trông anh thật không giống với người không biết tức giận nha."Túc Ninh: "Không thể thông qua hành động giương nanh múa vuốt mà phán đoán người đó có biết tức giận hay không. Hơn nữa, sao tôi lại có thể nổi giận với tôi."Chân Minh Châu: "Cũng đúng, dù sao anh vẫn phải ở chỗ tôi dưỡng thương mà. Nếu anh nổi giận với tôi thì tôi liền cho anh ăn thức ăn trộn mù tạc."Túc Ninh: "Mù tạc là cái gì?"Chân Minh Châu: "..."Cô ngây người trong giây lát, sau đó cười xấu xa nói: "Nếu anh muốn thử thì trưa nay tôi sẽ mang đến cho anh một chút."Túc Ninh vừa nghe liền biết thứ này không phải món gì ngon nên lập tức nói: "Thật ra thì không cần."Chân Minh Châu cười to.Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, Túc Ninh thật sự rất khó tưởng tượng được cô lớn lên trong môi trường như thế nào. Hắn đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, có người hào sảng, có người kiên nghị, thậm chí có người còn nhiệt tình rộng rãi.Thế nhưng bọn họ đều không giống Chân Minh Châu.Trên đời này, Chân Minh Châu là độc nhất vô nhị.Cô ngay thẳng, chính trực, nhiệt tình lại rộng rãi, đôi khi có hơi lười biếng, ngoài miệng thì nói cô không muốn làm cái này không muốn làm cái kia, nhưng cái gì cô cũng làm.Lúc Hoa Quyển chưa đến đây, mọi việc trong nhà đều do cô làm, cả ngày đều bận rộn nhưng không hề than vãn hay oán giận; thậm chí... cô cảm thấy mình chẳng làm gì cả. Cô chính là như vậy, thỉnh thoảng nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng lại rất chân thành tha thiết khiến mọi người cảm thấy thoải mái.Từ nhỏ đến lớn, những người Túc Ninh gặp qua đều là ngươi lừa ta gạt.Đặc biệt ở những nơi như tổ chức sát thủ thì việc tranh đoạt càng khủng khiếp hơn, không có thực lực thì kết quả chỉ có một, đó chính là chết.Vì thế, từ trước đến nay hắn không dám thả lỏng dù chỉ một khắc, nhưng hiện tại... Thì ra con người thật sự có thể sống thoải mái, thư thái như vậy.Hắn im lặng nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu duỗi tay quơ qua quơ lại trước mặt hắn, nói: "Anh làm gì? Đang suy nghĩ cái gì mà ngẩn người vậy, tôi còn đang ở đây đấy? Một đại mỹ nữ như tôi đứng trước mặt anh vậy mà anh lại ngây ngốcTúc Ninh: "Tôi đang nghĩ đến cô."Chân Minh Châu ngẩn ra, nói: "Nghĩ đến tôi?"Cô xoa xoa tay nói: "Không được đoán ý tôi, không thể nhìn trộm tôi cũng không thể tính kế tôi."Túc Ninh: "Tôi nghĩ cô là một cô gái tốt."Nháy mắt khuôn mặt Chân Minh Châu liền đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Cũng gần như vậy đấy."Dừng một chút cô lại nói: "Dù anh nịnh nọt tôi thì hiện tại cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, không được."Môi Túc Ninh mấp máy, nói: "Không có."Chân Minh Châu tươi cười, nói: "Được rồi, anh ăn sáng đi, tôi ra ngoài nghe bọn họ tám chuyện."Túc Ninh: "Cô..."Đột nhiên Chân Minh Châu dừng bước, quay đầu lại nói: "Anh nha... có phải anh cũng muốn nghe tám chuyện nên mới muốn ra ngoài?"Cô hoài nghi đánh giá Túc Ninh từ trên xuống dưới, cảm thấy hình như mình đã đoán đúng rồi: "Có phải như vậy không."Túc Ninh trầm mặc trong chốc lát, lặng lẽ dời tầm mắt, nói: "Cũng không phải."Chân Minh Châu thấy hắn như vậy liền nói: "Thoạt nhìn thì giống như là vì nguyên nhân này. Chỉ là hiện tại anh không được phép ra khỏi phòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận