Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 355:

Chương 355:
Chương 355:
"Anh đang suy nghĩ gì vậy? Mấy ngày nay trông anh cứ thất thần."Túc Ninh cảm thấy bản thân mình đã che giấu rất tốt, nhưng không ngờ vẫn bị Chân Minh Châu phát hiện.Cô nghi hoặc hỏi: "Anh có chỗ nào không thoải mái sao?"Túc Ninh bật cười: "Đương nhiên là không có."Chân Minh Châu: "Vậy anh đang nghĩ gì vậy. Gần đây trạng thái của anh không được tốt."Túc Ninh suy nghĩ, nói: "Có lẽ là do tôi suy nghĩ quá nhiều."Chân Minh Châu nhướng mày, cảm thấy không hiểu lắm, nhưng vẫn nói: "Lần này Vu Thanh Hàn về thủ đô sao mãi vẫn chưa có tin tức gì."Túc Ninh nghiêng mắt liếc nhìn Chân Minh Châu, thấy cô không thể hiện tình cảm gì đặc biệt bèn nói: "Có thể là có quá nhiều chuyện cần thảo luận."Chân Minh Châu: "Chắc là vậy."Trên thực tế hai người bọn họ đoán không sai. Vu Thanh Hàn vừa đến thủ đô đã nộp báo cáo lên cấp trên, bản báo cáo này khiến mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi. Tuy bọn họ đi không xa, thậm chí chưa lên đến trấn trên nhưng ảnh chụp trong thôn đã khiến không ít người kinh ngạc.Từ trước đến nay điểm quan sát của bọn họ đều hoạt động độc lập, cũng không tác động đến khu vực xung quanh, nhưng lần này cấp trên lại có ý kiến khác. Trong cuộc họp lần này, sau khi xem xét những luận chứng, cấp trên đã nhanh chóng đưa ra quyết định sẽ di dời thôn mà Chân Minh Châu đang ở, sau đó sẽ thiết lập nơi này thành căn cứ nghiên cứu.Thứ nhất, làm vậy là vì để thuận tiện cho công tác, thứ hai là vì để đảm bảo cho hoạt động của homestay Xuân Sơn.Tuy rằng, thoạt nhìn bên này không có bất luận vấn đề gì, nhưng trong thời gian ngắn và thời gian dài lại không giống nhau.Trong một năm có thể người khác không nhìn ra manh mối gì, nhưng hai năm ba năm hay thậm chí là càng lâu hơn thì sao.Hơn nữa, những đồ vật mà đoàn người Chân Minh Châu mạng về đều phải trung chuyển, nếu bọn họ thiết lập căn cứ ở nơi này thì hoàn toàn không cần lo lắng về phương diện này. Sau khi bên trên quyết định chi tiết mọi việc, Vu Thanh Hàn lập tức giải thích tình hình chi tiết với Chân Minh Châu.Chân Minh Châu kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Tuy nhiên sau khi nghe Vu Thanh Hàn giải thích, Chân Minh Châu lại cảm thấy làn vậy cũng tốt. Nhìn từ nhiều phương diện khác nhau đều khá ổn. Hơn nữa mặc dù Li Sơn không nhỏ nhưng trên núi lại chỉ có hai thôn.Trong đó, việc đi lại ở thôn bọn họ là thuận tiện nhất, còn một thôn khác thì hơi bất tiện hơn một chút; chưa kể đường đi đều là đường núi, còn có một vài địa phương rất dễ bị lạc, vì thế nếu thôn bọn họ bị phong tỏa sẽ đồng nghĩa với việc đường lên núi cũng bị chặt đứt.Nếu một thôn khác lại bị trưng dụng, dù có nâng cấp hệ thống cơ sở hạ tầng thì cũng rất khó để lên núi, điều này tương đương với việc đường vào núi bị cắt đứt hoàn toàn.Nhiều năm qua, cũng có một số người không màng nguy hiểm chạy đến Li Sơn, dù sao thì ở thời điểm nào cũng có những người yêu thích thám hiểm. Nhưng nếu xử lý được một số vấn đề thì khi làm việc sẽ đơn giản hơn. Nếu điều chỉnh tổng thể thì sẽ khác với trước kia.Đương nhiên chuyện di dời cũng không chỉ dựa trên ý kiến của Chân Minh Châu, phải đợi cấp trên quyết định và phát thông báo xuống.Chân Minh Châu là "người trong thôn" nên cũng được mời lên Ủy ban thôn tham gia cuộc họp.Triệu Xuân Mai là thôn trưởng đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm tuyên truyền chính sách của bên trên, Chân Minh Châu xen lẫn trong trong đám đông nhàn nhã làm một quần chúng ăn dưa. Thật ra việc di dời này không có quan hệ gì với cô cả, nhưng cô lại không thể không đến."Theo kế hoạch quy hoạch của cấp trên, khu vực của chúng ta, bao gồm thôn của chúng ta và thôn lân cận đều sẽ được quy hoạch lại lần nữa. Tập thể thôn của chúng ta sẽ phải di dời..."Lời nói của Triệu Xuân Mai thật sự khiến mọi người chấn động, ai ai cũng sửng sốt."Di dời và tái định cư?""Nơi này còn có thể di dời và tái định cư?"Ở các thành phố lớn việc di dời diễn ra không ít, nhưng ở bên này thì rất hiếm, nên những lời Triệu Xuân Mai nói đã khiến thôn dân khiếp sợ."Nhưng sao lại di dời? Tái định cư sẽ được thực hiện như thế nào?"Triệu Xuân Mai: "Căn cứ vào các địa điểm sẽ có sự sắp xếp khác nhau. Nếu mọi người lựa chọn trong huyện, dựa trên diện tích hiện có thì việc đền bù sẽ theo tỷ lệ 1:2, nói cách khác nếu diện tích căn nhà hiện tại là 100m2 thì sẽ được đền bù căn nhà 200m2. Nếu lựa chọn trong trấn sẽ được đền bù theo tỷ lệ 1:3.""A!""Đền bù khá cao.""Vốn dĩ nghe nói việc di dời có thể làm giàu, nhưng không ngờ rằng lần này chúng ta lại có được cơ hội này...""Nếu không đi thì sao."Tất nhiên, cũng có những người muốn nhiều hơn nữa.Triệu Xuân Mai: "Có thể không dời đi, việc này tuỳ thuộc vào từng cá nhân. Tuy nhiên, trong tương lai nơi này sẽ được phân vùng. Tôi phải nói rõ chuyện này với mọi người, về sau cứ cách một khoảng thời gian nơi này sẽ bật các thiết bị chặn tín hiệu. Những gia đình sống ở đây sẽ rất bất tiện.""Hả?""Mặt khác, con đường ở bên này cũng sẽ bị phong tỏa. Trong tương lai, khu vực gần Lý Sơn sẽ có sự điều chỉnh rất lớn, chỉ còn một con đường ra vào duy nhất."Lời này khiến mọi người nhìn nhau, sửng sờ."Thôn trưởng, mục đích của việc di dời lần này là gì vậy?"Đương nhiên Triệu Xuân Mai không thể ăn ngay nói thật, chỉ nói: "Địa hình nơi này tương đối thích hợp để huấn luyện, nên được chỉ định xây dựng thành căn cứ huấn luyện quân sự.""Chuyện này..."Chân Minh Châu nghe mọi người đang vây quanh Triệu Xuân Mai nói chuyện ríu rít, riêng cô không nói một lời nào, chỉ nghiêng người ngồi xem náo nhiệt.Túc Ninh thấp giọng: "Không thể cưỡng chế?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là không thể."Sau đó anh lại nói: "Tôi cảm thấy dì Triệu sẽ xử lý tốt việc này."Tuy rằng ai cũng có ý kiến riêng, có người cao hứng, có người muốn vòi thêm tiền, có người lại có suy nghĩ khác; nhưng Triệu Xuân Mai làm việc rất tốt, chỉ sau hai tuần đã có thể thuyết phục mọi người trong thôn ký tên.Sau ba tuần, tất cả những người đều đã chuyển đi.Đương nhiên, không chỉ nhờ vào Triệu Xuân Mai làm việc tốt mà chính sách di dời khá tốt. Tương tự, việc di dời thôn lân cận cũng đã sớm hoàn thành, việc xây dựng lại cũng lập tức bắt đầu.Công trình này không nhỏ, nhưng đông người nhiều sức, nên việc xây dựng sẽ nhanh chóng được hoàn thành.Những việc này không có quan hệ quá lớn với Chân Minh Châu.Thế nhưng Chân Minh Châu luôn cảm thấy bản thân mình dường như đã quên mất việc gì đó.Cô đã quên cái gì nhỉ?Đến khi Chân Minh Châu nhận được điện thoại của đồng chí lão Chân.Lão Chân: "Con gái à, chỗ chúng ta bị di dời sao?Chân Minh Châu: "!!!"Cuối cùng cô đã nghĩ ra mình quên chuyện gì, cô quên thông báo cho ba mình.Nếu ba cô đột nhiên trở về nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng lên."Nhà chúng ta có di dời không, ba đọc lịch sử trò chuyện trong nhóm chat của thôn, mọi người đều nói cả thôn đều di dời. Nhưng con vẫn luôn không nói với ba..."Chân Minh Châu: "Con! Quên!!"Lão Chân: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận