Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 205:
Chương 205:
Trương Lực không có bao nhiêu người ở đây, nên lần này xây quán trọ bọn họ đã quyết định thuê một số người của các thôn xung quanh. Chẳng hạn như người của Lý gia thôn, bởi vì Trương Lực đã từng gặp qua Lý lão đầu, cũng xem như là có quen biết.Trương Lực chủ động thuê người của Lý gia thôn, có một vài người ở Vương gia thôn vì quen biết với vợ chồng Vương đại lang và Lý Quế Hoa nên cũng đến đây tìm việc vặt. Sức mạnh người động nên việc xây dựng diễn ra cũng khá nhanh.Nhưng khi trời mưa thì không thể tiếp tục."Mưa ngày càng nặng hạt, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi, cứ tính nửa ngày công."Mọi người nghe vậy đều rất vui mừng, từ giờ đến trưa vẫn còn một khoảng thời gian khá dài. Vì thế nên khi được tính nửa ngày công thì ai lại không vui chứ?Mọi người cùng nhau trở về thôn, tâm trạng rất vui vẻ. Nước mưa cũng không thể đánh bay sự phấn khích của bọn họ."Vẫn là thôn trưởng của chúng ta làm việc khôn khéo, từ sớm đã tiếp quản công việc này. Chuyện tốt thế này không dễ gặp đâu. Ngươi biết không, những người ở thôn khác vẫn hỏi thăm chúng ta về công việc này." Mặc dù hiện tại là mùa thu, công việc đồng áng bận rộn, nhưng một nhà đâu phải thiếu một vài người là không được. Chỉ cần để một hai người ra ngoài làm thuê kiếm chút tiền là được rồi.Hơn nữa, tiền công bên này đưa ra không tính là thấp.Vì chủ nhà vội vàng nên công việc bắt đầu từ sáng sớm đến khi tối mịt mới nghỉ ngơi. Đúng là công việc khá nặng nhọc nhưng cứ ba ngày sẽ thanh toán tiền công một lần, rất hợp với ý muốn của mấy người làm công.Chỉ vài ngày đã nhận được tiền công nên mọi người rất phấn khởi.Khi bọn họ nhận được công việc này đã khiến mấy thôn xung quanh vô cùng hâm mộ.Lý lão đầu cũng rất vui. Thật ra lúc ở quán trọ Xuân Sơn ông cũng gặp qua Trương Lực duy nhất một lần, ấn tượng không sâu, lúc ấy chỉ cảm thấy dáng vẻ của người này trông thật hung dữ, không nghĩ đến hắn lại đến nhà tìm ông. Thật ra khi nhìn thấy Trương Lực ở trước cửa nhà mình, Lý lão đầu đã giật mình còn trong lòng thì vô cùng sợ hãi.Điều bất ngờ hơn là người này đến không phải để bới lông tìm vết hay có ác ý gì, mà là tìm bọn họ để làm việc.Có thể nói hai bên rất ăn nhịp với nhau.Thì ra bọn họ kinh doanh tiêu cục, chuyên áp tải hàng hoá nên trách không được đều là những nam nhân cao to vạm vỡ. Mặt khác, gương mặt bọn họ trông hung dữ một chút cũng không có gì lạ.Ban đầu ông cũng từng đoán xem những người này làm việc gì. Nếu là người làm quan thì sao trên người lại có chút sát khí. Còn nếu không phải làm quan thì lại cảm thấy họ rất oai phong.Lúc này, thắc mắc của ông đã được giải đáp.Thì ra là tiêu sư.Lý lão đầu không hề nghi ngờ thân phận của nhóm người Trương Lực, thậm chí ông còn cảm thấy rất hợp lý.Dù sao bọn họ cũng không thể tưởng được thống lĩnh thị vệ của phủ Cửu hoàng tử lại xuất hiện ở nơi núi sâu rừng già như thế này.Bọn họ tuy lớn tuổi và có một số kinh nghiệm nhất định, nhưng dù sao cũng chỉ là thôn dân bình thường nên có chút thiếu hụt về mặt kiến thức. Vì thế bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng được Trương Lực lại là thống lĩnh thị của phủ hoàng tử, ngược lại khi Trương Lực lấy thân phận là tiêu sư thì họ tin tưởng không chút nghi ngờ.Trên đường về thôn, Lý lão đầu còn nghĩ đến một chuyện khác.Ông nói: "Chúng ta phải cố gắng, chăm chỉ làm việc, lúc xây nhà phải thật dụng tâm để bọn họ nhớ kỹ chúng ta. Ta đã hỏi qua Trương tiểu ca, nơi này tuy rằng có hơi hẻo lánh nhưng khi trạm dịch của tiêu cục khai trương vẫn phải thuê người. Hơn nữa còn phải tính toán đến việc ăn uống. Bọn họ đều là những người suốt ngày chỉ biết giơ đao múa kiếm, làm gì có chuyện sẽ trồng trọt nên chắc chắn sẽ thu mua lương thực từ những thôn quanh đây. Mặt khác, sẽ có những tiêu cục khác áp tải hàng hoá đi ngang qua đây, đương nhiên phải chuẩn bị đồ ăn thức uống, thậm chí đôi lúc cần có người giúp việc.""Vậy chẳng phải thỉnh thoảng sẽ thuê người hay sao?"Lý lão đầu đắc ý, nói: "Đúng vậy, chuyện này tôi cũng đã hỏi qua Trương tiểu ca, hắn nói nếu lần này chúng ta làm tốt thì đến lúc đó sẽ thuê người của thôn chúng ra. Ngoài ra, hắn cũng đề nghị chúng ta giao rau dưa sang đây.""Sao? Nếu vậy thì quá tốt, vẫn là thôn trưởng quen biết rộng rãi."Lý lão đầu khiêm tốn nói: "Cuộc sống năm nay tốt hơn năm trước, chỉ cần chúng ta chăm chỉ sẽ không sợ bị chết đói.""Đúng đúng đúng."Có người khôn khéo, suy một ra ba nói: "Thôn trưởng, sau khi bên này xây xong, vào thời điểm nông nhàn chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài tìm việc, để Đại Ngưu ca dẫn chúng ta đi. Nếu một mình ra ngoài tìm việc khó tránh khỏi sẽ bị người ta khinh khi ghét bỏ; nhưng nếu chúng ta kết thành một nhóm đi chung với nhau sẽ không bị như vậy, ngược lại có thể được trả tiền công cao hơn."Ngươi nói rất đúng."Đến cả Lý lão đầu cũng gật đầu, nói: "Khá lắm, chủ ý này không tồi, chỉ là chúng ta không thể lơ là công việc đồng áng.""Chuyện này chúng tôi hiểu.""Thôn trưởng, chúng ta thật sự sẽ trồng rau ở mảnh đất phía tây sao. Lỡ như đến một lúc nào đó người mua đổi ý không thu mua hay không?"Lý lão đầu bình tĩnh, nói: "Sẽ không, chúng ta đã bàn bạc xong cả rồi. Các ngươi cứ yên tâm về nhân phẩm của người đó. Nếu quá nhiều thì chúng ta cũng có thể bán cho trạm dịch.""Vẫn là thôn trưởng có cách giải quyết."Thật ra, dù Lý lão đầu có thể đổi được lương thực ở chỗ Chân Minh Châu nhưng ông vẫn hiểu được mọi việc không thể chỉ lo thân mình. Mọi người ở đây là đều là hàng xóm láng giềng hay thậm chí là họ hàng nên không thể hoàn toàn bỏ mặc họ. Ông không thể trơ mắt nhìn người khác đói chết, hạt giống để trồng trọt cho vụ sau có thể mượn tạm ở chỗ quan phủ, nhưng còn lương thực để ăn thì không ai quan tâm.Vì thế ông đổi lương thực tinh trong nhà thành lương thực phụ, sau đó nói là "mượn được" rồi phát cho mọi người. Đương nhiên ông không nói tất cả những thứ này là của nhà mình, ít nhiều ông vẫn hiểu được đạo lý không thể để người khác biết được nhà mình có bao nhiêu của cải.Hơn nữa, người xưa có câu [Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù], ông cũng không muốn cho không mọi người, vì thế liền mấy danh nghĩa "mượn tạm" của một gia đình giàu có.*Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù: Ý muốn nói khi việc cho nhận trở thành thói quen thì nó sẽ trở thành một trách nhiệm không thể chối đẩy.Có vay có trả là lẽ tự nhiên.Mà nay ông thấy bà chủ muốn mua rau dưa, hơn nữa là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Do đó Lý lão đầu quyết định sắp xếp người dân trong thôn trồng rau để bù vào số lương thực đã "mượn".Như vậy người trong thôn sẽ có được chút lợi ích về kinh tế, bà chủ cũng vui vẻ mà ông cũng không bị lỗ vốn.Mối làm ăn này giúp ba bên đều vui vẻ.Hiện tại thôn bọn họ trồng rau nhiều hơn những thôn làng khác.Chính vì trồng rau nhiều, trồng lương thực ít nên không quá mệt mỏi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bọn họ ra ngoài làm công.Trồng rau lại có thể kiếm thêm một khoản nên hiện tại người trong thôn vô cùng kính trọng ông. Nhưng cũng chỉ có Lý lão đầu hiểu được ông không là gì cả.Nếu không có bà chủ ông thể làm được gì.Cô ấy là một người tốt, giống như tiên nữ vậy.Lý lão đầu: "Mọi người không cần lo lắng, vị chưởng quầy mà ta quen biết là một người rất tốt. Cô ấy tuyệt đối sẽ không lừa chúng ta đâu. Ta nói mọi người trồng rau thì mọi người cứ nghe ta là được. Mọi người cũng có thể tự mình suy nghĩ liền hiểu được nếu chúng ta chủ yếu chỉ trồng lương thực thì phải ra sức làm lụng nhưng chưa chắc có thể thu hoạch đủ lương thực để trả cho vị chưởng quầy đó. Nhưng nếu trồng rau dưa thì không chỉ trả được phần lương thực đã "mượn tạm" mà còn thừa lại lương thực đủ để ăn. Đây không phải là vụ làm ăn rất tốt sao. Chuyện tốt như vậy không biết về sau còn có hay không nên bây giờ chúng ta phải nắm chắc. Cô ấy là một người vô cùng tốt, bản thân không hề thiếu thốn thứ gì nhưng vì thấy chúng ta khó khăn nên mới cố ý giúp đỡ.""Thật sự tốt như vậy sao."Lý lão đầu: "Đúng vậy, là người rất tốt.""Giống như thần tiên." Lý Đại Ngưu - con trai cả của Lý lão đầu ở bên cạnh nói vào.Mọi người đều mỉm cười.Lúc này, ở homestay Xuân Sơn trong Mãnh Hổ Lĩnh, Chân Minh Châu điên cuồng hắt xì, cô xoa mũi: "Ai cứ nhắc đến mình nhỉ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận