Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 200:
Chương 200:
Trong đám đông, một vị đại nương bắt lấy tay người bán hàng rong, hỏi: "Ngươi biết vị ân công đó tên gọi là gì không?"Người bán hàng rong lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta cũng chỉ trong lúc buôn bán nghe người người khác kể lại mà thôi nên không biết rõ tên họ là gì. Chỉ biết được người đó là tú tài, học vấn khá cao nhưng không tiếp tục khảo thí mà quay về thôn để dạy học. Bởi vì hắn có thể đọc sách là nhờ vào người dân trong thôn giúp đỡ, nên hắn muốn quay về báo đáp...""Ôi mẹ ơi, đây chẳng phải là đang nói về Thạch tú tài sao, nhất định là vậy. Nếu không sao câu chuyện lại giống nhau đến vậy.""Thạch sao, hình như là vậy, tuy rằng tôi không biết rõ người đó họ gì nhưng có người từng nghe vị quan kìa gọi con trai của ân công là Tiểu Thạch Đầu.""A! Đúng là nhà hắn, Thạch tú tài là cháu của ta! Là hắn."Người bán hàng rong: "Ôi mẹ ơi! Thì ra chuyện này xảy ra ở thôn của các người. Trời ạ!"Hắn kích động: "Là nhà nào trong thôn mấy người vậy? Tôi muốn nhìn xem diện mạo của bọn họ như thế nào, vì hiếm thấy có người nào độc ác đến vậy. Tôi không muốn bán hàng cho người như vậy."Đúng lúc này, Thạch bà tử cũng đi đến chỗ người bán hàng rong, bà ta khác với những người khác, mỗi lần người bán hàng rong vào thôn lúc nào bà ta cũng đến sau cùng. Bởi vì mọi người mua còn thừa lại nên dễ mặc cả. Hơn nữa, thừa dịp mọi người đang lựa chọn, bà ta có thể trộm...Ba ta đi từng bước rất chậm, khi thấy mọi người đồng loạt nhìn sang, bà ta liền cong môi cười.Người này nếu không cười thì mặt mày trông có vẻ khắc nghiệt, nhưng khi cười như thế này thì ghê gớm hơn.Vốn dĩ quan hệ của bà với mọi người trong thôn không tốt, trước kia mọi người đều là vì nể mặt con trai bà ta là Thạch tú tài, nhưng hiện tại thì không như vậy nữa. Ngoại trừ họ hàng thì không ai thèm quan tâm đến bà ta.Một vị đại nương bĩu môi, nói: "Kìa, không phải đang đi đến sao?"Người bán hàng rong: "À, thì ra là bà ta, mỗi lần đến đây bán hàng, khi bà ta mua hàng đều mặc cả, đôi khi còn trộm cả kim chỉ của tôi. Đừng nghĩ là tôi không biết."Người trong thôn lặng thinh.Người bán hàng rong nhanh chóng thu dọn đồ vật, sau đó liền nói: "Chắc tôi sẽ không đến thôn mấy người bán hàng nữa. Đại thẩm à, bà là người tốt, tốt nhất là nên cách xa nhà bà ta một chút, nếu không thời điểm vị kia quay lại báo thù chẳng may liên lụy đến thẩm thì không hay."Sau khi thu dọn xong, hắn hung hăng liếc nhìn Thạch bà tử một cái rồi chạy mất hút."Nè, chúng tôi còn chưa mua đồ mà..."Người bán hàng rong: "Không bán!"Hắn bỏ chạy khiến mọi người trở tay không kịp, người càng ngơ ngác hơn chính là Thạch bà tử.Thạch bà tử dậm chân mắng: "Thật là xui xẻo mà, ta còn chưa mua sao lại chạy đi mất chứ! Thật là không biết làm ăn buôn bán, đồ đáng chết..."Bà ta cực kỳ độc miệng, mắng chửi người không thương tiếc: "Tên chết tiệt này đúng là không hiểu chuyện, nên cả đời này cũng chỉ là một tên bán hàng rong nghèo kiết xác.""Ui? Bà còn mắng chửi người ta! Bà cũng chưa nghèo cả đời thì người ta làm sao nghèo được?""Vương bà tử, bà nói gì thế! Đang êm đẹp mà lại đánh rắm!""Bà mới đánh rắm đó, đồ thiếu đạo đức, cả nhà các người tâm địa ác độc không ai bằng, đến người trong nhà cũng có thể ra tay hãm hại. Bất quá chúng tôi đều chờ xem nhà bà sẽ gặp báo ứng gì."Vương bà tử nói chuyện không chút khách khí.Bà còn nói thêm: "Bà chờ người ta quay về báo thù đi."Thạch bà tử cười lạnh: "Xuy, bà đang nói cái gì thế! Thần thần bí bí."Đại tẩu của Thạch bà tử lập tức đi lên giữ chặt bà ta lại, nói: "Đệ muội, không phải ta trách móc ngươi, nhưng sao người có thể làm ra những chuyện như vậy. Sao có thể hãm hại Tiểu Thạch Đầu, bây giờ đã đắc tội với người ta rồi, sau này ngươi đừng qua lại với nhà ta nữa."Bà tức giận nói thêm: "Thời điểm nhà ngươi sống tốt không muốn dính dáng với nhà chúng ta, bây giờ gặp họa cũng mừng nghĩ chúng ta sẽ chịu chung với ngươi."Thạch bà tử không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bà ta không biết những người này nhiễm tật xấu gì mà lại nói bà ta như vậy.Thạch bà tử thắc mắc: "Rốt cuộc các người đang nói gì vậy?"Có người bật cười to.Cũng có người có lòng tốt lên tiếng giải thích: "Chắc là bà cũng không biết rồi? Việc các người ném Tiểu Thạch Đầu vào Mãnh Hổ Lĩnh đã bị lộ, thằng bé không những không sao cả mà hiện tại cuộc sống rất tốt. Nhưng còn các người thì đừng mong về sau có một cuộc sống tốt đẹp."Thạch bà tử sửng sốt, biểu tình méo mó, ngay sau đó lớn tiếng nói: "Ta không biết các người đang nói cái gì, Tiểu Thạch Đầu là tự mình bỏ nhà đi. Nó sống rất tốt sao? Cuộc sống tốt đẹp như thế nào?""Để tôi nói bà nghe..."Thạch bà tử: "Cái gì!!!""Nhà các người chứ chờ mà xem, vị quan đó nhất định không tha cho các người đâu."Thạch bà tử: "Không có khả năng, không thể nào có chuyện này."Bà ta vừa nghe được chuyện này liền hoảng loạn, bởi vì bà ta biết con trai lớn của mình là người có tấm lòng nhân hậu, rất thích giúp đỡ người khác. Nếu người chịu ơn hắn quay về báo ân thì cũng không có gì lạ."Này..."Bà ta lập tức luống cuống, nhanh chân chạy về nhà."Lão già, cha bọn nhỏ à..."Không lâu sau Thạch gia liền trở nên náo loạn.Nhị phòng và tam phòng không ngừng chỉ trích đối phương, còn động tay động chân.Còn đôi vợ chồng già chẳng buồn ngăn cản. Không những vậy bọn họ còn dám hận cả vị quan đó.Hai vợ chồng nhà đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao không đến sớm một chút chứ! Nếu đến sớm hơn thì chúng ta đã có thật nhiều lương thực rồi!"Gia đình này làm ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa. Thời gian này, hầu hết những nhà khác trong thôn đều bàn tán xôn xao về chuyện này.Thạch tú tài là một người có nhân phẩm tốt lại thích giúp đỡ người khác, nên khi nghe được chuyện này mọi người đều tin ngay, không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.Có một vài người thiện tâm cảm thấy Tiểu Thạch Đầu đã tìm được lối thoát, còn những người ban đầu chỉ biết tính toán thì hiện giờ lại cảm thấy hối hận vì sao lúc trước không ra tay giúp đỡ thằng bé đó đôi chút.Nếu như vậy thì biết đâu bây giờ cũng có thể có được chút lợi ích.Con trai thứ ba của thôn trưởng Thạch gia thôn làm công cho một tiệm gạo trong thành, nên đương nhiên sẽ có người đến hỏi thăm thực hư như thế nào. Hắn nghĩ lại hình như năm vừa qua đúng là liên tiếp thu được không ít lương thực tinh.Người trong thôn nghe nói chất lượng gạo rất tốt, sạch sẽ, từng hạt gạo trắng nõn thì càng thêm kích động.Nếu Thạch gia không làm chuyện xằng bậy thì có lẽ thì chắc hẳn bọn họ cũng có được không ít chỗ tốt, có đúng không?Ai nói không thể.Đó chính là lương thực loại tốt nhất.Nghe nói một cân có thể đổi được năm cân lương thực phụ.Những tin tức này nhanh chóng được lan truyền khắp nơi. Thạch gia hỗn loạn, cuộc sống trong thôn không khác gì chuột qua đường. Đương nhiên nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử cũng biết được chuyện này. Nghe nói người cha tú tài cổ hủ của Thạch nương tử lập tức ngã bệnh, còn mấy huynh đệ của Thạch nương tử thì bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.Nhưng có một điều kỳ lạ là cả hai nhà này đều không ai cảm thấy bản thân mình làm sai.Sau khi Chân Minh Châu nhận được tin tức thì cảm thấy quả nhiên không nên trông mong những kẻ xấu xa có thể tự nhận thức sai lầm của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận