Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 198:

Chương 198:
Chương 198:
Cốc Chi Tề nói ra những suy nghĩ của mình."Nghe những gì bà chủ nói thì tôi có thể tưởng tượng được những người Thạch gia vô cùng ích kỷ. Trước kia bọn họ sống dựa vào cha của Tiểu Thạch Đầu. Hiện tại Thạch tú tài đã không còn, hai phòng còn lại của Thạch gia đều cảm thấy chướng mắt nhau, chỉ vì một chút sản nghiệp nhỏ mà suốt ngày tranh giành đấu đá lẫn nhau. Tôi làm huyện thừa ở huyện nha đã thấy rất nhiều chuyện như vậy, nếu không chiếm được lợi ích thì sẽ bị thiệt thòi."Chân Minh Châu chớp chớp mắt, liền nghe Cốc Chi Tề nói tiếp: "Vì tính tình như vậy nên nếu muốn bọn họ khó chịu không phải chuyện khó khăn, chỉ cần để bọn họ biết họ đã mất đi những gì là được."Chân Minh Châu lập tức hiểu ra: "Ý ngài nói là để Thạch gia biết Tiểu Thạch Đầu không những không chết như bọn họ mong muốn mà ngược lại còn được người khác cứu. Người cứu thằng bé có thân phận hiển hách. Bọn họ không chiếm được chỗ tốt sẽ cảm thấy rất khó chịu."Cốc Chi Tề gật đầu, nói thêm: "Chúng ta có thể bịa ra một câu chuyện ly kỳ hơn. Ví dụ người người cứu Tiểu Thạch Đầu là mệnh quan triều đình, phụng chỉ đến đây làm việc nhân tiện chuẩn bị rất nhiều lễ vật đến thăm ân nhân của mình là Thạch tú tài, kết quả khi đến đó lại trùng hợp phát hiện người Thạch gia lén lút hãm hại con trai của Thạch tú tài. Sau khi cứu người, hắn sai người hỏi thăm tình huống của Thạch gia mới biết được những chuyện Thạch gia đã làm, trong lúc tức giận đã đập vỡ hết lễ vật. Bởi vì lần này hắn đến đây là vì công việc, thời gian cấp bách nên tạm thời không thể thay Thạch tú tài đòi lại công bằng. Nhưng một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ trở về xử lý Thạch gia, thay Thạch tú tài lấy lại công bằng."Chân Minh Châu kinh ngạc, mắt chữ O mồm chữ A nhìn Cốc Chi Tề, nói: "Ngài bịa chuyện cũng hay thật đấy."Cốc Chi Tề cười khổ, nói: "Tôi vốn là huyện thừa ở huyện nha, nhưng nơi tôi ở là một huyện thành rất nhỏ lại thưa dân, thường ngày cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi. Mấy cô bảy dì tám suốt ngày cãi nhau, tôi giúp bọn họ hoà giải không ít lần. Do đó đã không ít lần nghe được cũng như tận mắt chứng kiến những việc vặt trong nhà bọn họ, nên nghĩ ra câu chuyện này là việc dễ như trở bàn tay."Chân Minh Châu: "Vậy thì thêm một đoạn nữa, tôi muốn nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử cũng không dễ chịu."Người Thạch gia đáng hận nhưng người nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử cũng chẳng tốt lành gì.Người Thạch gia độc ác, còn người nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử thì lại lãnh đạm vô tình. Thạch nương tử là con gái bọn họ, lúc cùng đường quay về xin giúp đỡ lại bị đuổi ra khỏi cửa. Nếu không phải vì thật sự không có đường lui, sao Thạch nương tử lại tuyệt vọng như vậy.Sau khi Thạch nương tử qua đời, nhà bọn họ cũng chưa từng nói sẽ vì Thạch nương tử mà đến Thạch gia đòi lại công bằng. Bọn họ càng không quan tâm đến Tiểu Thạch Đầu, hoàn toàn xem như không có người con gái này.Mặt khác, Thạch tú tài cũng từng là học trò của cha Thạch nương tử, còn Thạch nương tử là con gái ruột của ông ta. Những người có thể nhẫn tâm như vậy, đọc sách đến ngu người thì không xứng đáng có được một tương lai tốt đẹp.Cốc Chi Tề hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói: "Người nhà mẹ đẻ Thạch nương tử một lòng muốn thi đậu công danh, vì thế có thể đả kích bọn họ ở phương diện này. Có thể nói vị mệnh quan triều đình nhà không chỉ căm ghét Thạch gia, mà còn phẫn nộ vì hành vi thấy chết không cứu của người nhà mẹ đẻ Thạch nương tử. Vị quan đó đã từng nói chỉ cần hắn còn sống một ngày thì người nhà mẹ đẻ Thạch nương tử đừng nghĩ đến việc thi cử lấy công danh. Dù có thi đỗ ông ấy cũng sẽ khiến bọn họ không có được tiền đồ sáng lạn.""Cô xem chúng ta nói như vậy có được không?"Chân Minh Châu ngẩn người, vỗ tay tán thưởng, câu chuyện này quả thật có thể đả kích người khác.Cốc Chi Tề cười có chút ngượng ngùng, sau đó giải thích thêm: "Người Thạch gia tham tiền, trong ấn tượng của những kẻ như vậy thì người làm quan chính là có tiền. Một người như vậy mà bọn họ không thể làm thân được thì hẳn là rất khó chịu. Ngược lại, người bọn họ chướng mắt là Tiểu Thạch Đầu lại được vị quan đó cứu và hiện có cuộc sống rất tốt, như vậy sẽ khiến bọn họ khó chịu hơn. Điều càng khiến bọn họ sợ hãi là làm quan không chỉ có có tiền mà còn có quyền, về sau người này chắc chắn sẽ trả thù bọn họ, như vậy sẽ gây ức chế tâm lý của bọn họ. Đây là đau khổ gấp đôi. Còn người nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử muốn đọc sách thi lấy công danh, thì chúng ta sẽ dùng chuyện này để đả kích bọn họ. Đặc biệt nếu học vấn của bọn họ không đủ, kiến thức không vững chắc thì khi lời đồn này truyền ra, họ càng không thể thi được thành tích tốt. Đây chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với người nhà mẹ đẻ Thạch nương tử."Chân Minh Châu giơ ngón tay cái lên, nói: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt."Nếu để cô trực tiếp giết người thì cô không làm được, nhưng việc này thì có thể.Nếu không thì chẳng lẽ những người thiếu đạo đức như vậy không phải chịu trừng phạt sao, dựa vào cái gì chứ.Chân Minh Châu: "Tôi sẽ nói lại với sư phụ Trương Lực để anh ấy giúp tôi tung tin này ra ngoài."Trương Lực là thống lĩnh thị vệ của phủ Cửu hoàng tử, là người làm quan; vậy mà không ngờ lại có người muốn nhờ hắn làm mấy chuyện bát quái này. Sau khi Trương Lực biết được chuyện này cũng muốn vì bản thân mà khóc lóc một phen. Chỉ là chuyện này tạm thời nói sau.Chân Minh Châu: "Chúng ta bịa chuyện có liên quan đến người làm quan, nếu tin đồn lan rộng thì có liên lụy đến người vô tội không?"Cốc Chi Tề lắc đầu: "Sẽ không, Thạch gia và nhà mẹ đẻ Thạch nương tử đều là những người đến từ thôn nhỏ gần núi. Trong mắt những người như vậy thì huyện thừa như tôi đã được xem là quan lớn. Vì thế, khi nhắc đến đại quan thì rất khó biết được người đó là ai. Nếu bổ khoái hay huyện thừa đều được xem như người có chức quan thì trên dưới cả nước không phải có hơn vạn người hay sao, thậm chí là nhiều hơn nữa. Mặt khác, loại chuyện nhỏ này dù lan truyền rộng đến đâu thì cũng chỉ là mười dặm tám thôn quanh đây mà thôi."Chân Minh Châu suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như đúng là như vậy.Hơn nữa Túc triều cũng không giống với hiện đại, làm gì có chuyện thông tin được truyền đi nhanh chóng như bây giờ.Cô nói: "Vậy thì cứ làm như ngài nói đi."Chân Minh Châu nhanh chóng quyết định sẽ làm theo cách Cốc Chi Tề nói.Đồng thời, trong lòng cô còn nảy ra một chủ ý hoàn hảo hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận