Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 149:
Chương 149:
Nguyên Tuấn chủ động bận rộn, còn những thuộc hạ thân tín của Cửu Hoàng Tử đang đứng bên cửa sổ nhìn Cửu Hoàng Tử bận rộn làm việc.Tâm trạng bây giờ của bọn họ thật sự rất khó nói.Cảm giác rất vi diệu.Cửu hoàng tử: Làm việc thật vui vẻ!Chân Minh Châu ở phòng bếp nhìn ra ngoài nói: “A Cửu lại bắt đầu xúc tuyết.”Cô có điểm không hiểu, bông tuyết vẫn đang rơi, sao không đợi tuyết ngừng rơi rồi hãy quét.Vu Thanh Hàn: “Tùy hắn đi, dù sao hắn cũng chỉ mới hơn mười tám tuổi.”Chân Minh Châu: “Mười chín tuổi. Bây giờ đã bước sang tháng một, hắn đã mười chín rồi.”Vu Thanh Hàn: “Vẫn chưa đến tết nên chỉ mười tám tuổi thôi.”“Mười chín...”“Mười tám...”Hai người nhỏ giọng tiếp tục tranh cãi về tuổi tác của A Cửu“Ôi, anh chờ một chút, đừng cho quá nhiều ớt, còn có trẻ nhỏ đó.”Vu Thanh Hàn hơi nhíu mày: “Không cho nhiều ớt hương vị sẽ không ngon.”Chân Minh Châu kiên định: “Không cho ớt đúng là ăn không ngon, nhưng cũng không phải không ăn được.”Vu Thanh Hàn bật cười.Lúc này, Chân Minh Châu chợt nghĩ đến những lời Triệu Xuân Mai đã từng nói, liền hiểu vì sao dì ấy không thể thích ứng với tay nghề nấu ăn của Vu Thanh Hàn.Cô yêu thích tay nghề của Vu Thanh Hàn là vì cô và anh đều là người ở đây nên khẩu vị bọn họ giống nhau; còn Triệu Xuân Mai là người nơi khác đến, tuy dì ấy đã ở đây trong thời gian dài nhưng không có nghĩa khẩu vị sẽ giống với người địa phương, vì thế có chút không quen.Chân Minh Châu: “Bọn họ là người ngoài, sợ là không quen với khẩu vị món ăn của Lệ thành như chúng ta.”Vu Thanh Hàn mở to mắt, nói: “Vậy thì bọn họ không có cơ hội nếm thử mỹ thực.”Chân Minh Châu cười to, nói: “Còn không phải sao? Nhưng chúng ta cũng nên nghĩ đến tâm trạng và khẩu vị của người khác một chút.”Vu Thanh Hàn: “Điều tồi tệ nhất trên đời này chính là phải quan tâm đến tâm trạng của người khác.”Chân Minh Châu cảm khái: “Đúng là như vậy, nhưng thỉnh thoảng làm vậy cũng không có gì.”Vu Thanh Hàn: “Cô nói cũng đúng.”Hai người nhìn nhau cười. A Cửu đang quét sân, vừa quay đầu lại liền thấy hai người trong bếp đang tươi cười với nhau, không biết vì sao hắn cảm thấy hình ảnh này thật chói mắt.Thật ra hắn biết nguyên nhân vì sao lại có cảm giác này, chỉ là bản thân vẫn luôn không dám thừa nhận mà thôi.Hoặc căn bản không thể thừa nhận.Đôi mắt hắn loé lên, sau đó cúi đầu hăng say làm việc. Thời điểm không vui thì làm một việc gì đó để phát tiết một chút cũng tốt.Nguyên Tuấn xác định bản thân rất thích tiên cô. Tuy rằng hắn và cô có thân phận khác biệt, tính tình của cô ấy cũng rất kém cỏi, hơn nữa cô ấy còn là đạo sĩ... nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì hắn đã rất thích cô rồi.Tuy nhiên dù rất thích cô nhưng Nguyên Tuấn vẫn còn chút lý trí. Thoạt nhìn Nguyên Tuấn ngớ ngẩn như Husky, nhưng người lớn lên trong hoàng cung như hắn thì sao lại không hề có tâm cơ.Nguyên Tuấn biết dù là người ngồi trên long ỷ như phụ hoàng hắn, cũng không phải lúc nào đều có thể đạt được mọi chuyện như ý muốn, tóm lại ông ấy vẫn sẽ gặp những chuyện trái với mong muốn, huống chi là hắn. Có một số người đã được định sẵn không thuộc về mình.Do đó, Nguyên Tuấn cũng không muốn làm gì sai trái, người có lý trí mới có thể sống lâu một chút.Hơn nữa, Vu thần y là người rất tốt.Tuy rằng Vu thần y không khác gì mấy bà thím, suốt ngày lải nhải không ngừng, nói chuyện cũng rất trẻ con; nhưng anh ấy là người tốt. Muốn biết ai đó là người tốt hay xấu thì đừng quan tâm người đó nói gì, mà phải xem người đó làm gì.Những huynh đệ của hắn ngoài miệng nói cực kỳ êm tai, huynh đệ tình thâm. Chính là trên thực tế lại mưu hại hắn không hề nương tay.Còn Vu thần y, mặc dù thường xuyên nói vài lời khó nghe, khiến người nghe tức muốn bốc khói. Nhưng đến thời điểm quan trọng đều nhiệt tình giúp đỡ hắn, cũng như chưa bao giờ yêu cầu bất kỳ thứ gì. Dù biết hắn là hoàng tử nhưng Vu thần y chỉ đơn thuần giúp đỡ mà không cần hồi báo.Người như vậy thật sự rất đặc biệt, là người rất tốt.Vì biết điều này nên Nguyên Tuấn tuyệt đối sẽ không chen chân vào tình cảm của thần y và bà chủ, nếu làm vậy thì không phải là người.Hắn phiền muộn thở dài một tiếng, dùng chổi luyện võ tạo ra một trận gió lớn.Chân Minh Châu: “Tên này lại phát điên cái gì không biết?”Vu Thanh Hàn: “Ai mà biết được, cô cũng nên thông cảm, một vài thiếu niên đến tuổi thành niên đôi lúc sẽ phát điên một chút.”Chân Minh Châu: “Ngày xưa tôi không như vậy.”Vu Thanh Hàn: “Cô là tiên nữ thì làm sao có tuổi dậy thì?”Chân Minh Châu liếc mắt nhìn anh, nói: “Anh đây là đang khen tôi sao? Sao tôi lại có cảm giác hình như anh đang nói móc tôi? Ánh mắt anh như đang cười cợt tôi, đúng không?”Vu Thanh Hàn bật cười: “Tôi là người như vậy sao?”Chân Minh Châu: “Anh chính là người như vậy.”Vu Thanh Hàn: “Thật là thương tâm mà.”Chân Minh Châu liền nói: “Thương tâm sao? Không có vấn đề gì, ở chỗ tôi có cao thủ thêu thùa may vá, để tôi nhờ cô ấy khâu vá lại phần tâm bị tổn thương của anh một chút là ổn.”Cô cũng có thể tiếp thu cách kể chuyện cười của Vu Thanh Hàn nha.Vu Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn Chân Minh Châu: “Cô đang giễu cợt tôi nha!”Vẻ mặt Chân Minh Châu vô tội: “Nào có.”Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng hàng chân mày cong cong chứng tỏ cô rất vui vẻ.Vu Thanh Hàn đưa tay ra, búng nhẹ lên trán cô, nói: “Cô gái xấu xa.”Chân Minh Châu câm nín.Sau đó, cô xoa xoa cánh tay, nói: “Anh không thể nói chuyện bình thường được sao? Anh xem tôi nổi hết da gà rồi đây này? Đang êm đẹp sao lại hành động như vậy? Thật khiến da đầu tê dại mà.”Vu Thanh Hàn: “Không phải gần đây trên mạng đều làm mấy kiểu giống vậy sao?”Chân Minh Châu: “Anh đừng nói nữa.”Hai người đấu võ mồm dường như làm thời gian trôi nhanh hơn. Chân Minh Châu nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng. Người quá nhiều nên không thích hợp ăn chung với nhau, vì thế bọn họ quyết định đưa bữa sáng cho từng phòng, đầu tiên chính là phòng của Túc Ninh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận