Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 320:
Chương 320:
Sau khi cười đủ rồi, cô bắt đầu gọi món dựa theo sức ăn của Túc Ninh."Tôi thích phô mai, của tôi gấp đôi phô mai."Túc Ninh ừ một tiếng, giọng nói vô cùng ôn nhu, anh nói: "Tôi thật sự rất vui vẻ."Chân Minh Châu: "Ý anh là như thế nào?"Túc Ninh: "Cùng cô ra ngoài đi dạo, cùng nhau vui chơi, cùng nhau ăn cơm, chỉ có hai người chúng ta."Chân Minh Châu sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt lơ đễnh, nói: "Về sau nếu anh ra ngoài với những người khác cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhiều người sẽ rất náo nhiệt."Ánh mắt Túc Ninh lóe lên, khẽ cười nhưng không nói thêm gì nữa."Tách!" Âm thanh chụp ảnh vang lên, Túc Ninh và Chân Minh Châu đồng thời nhìn qua, liền thấy nhân viên cửa hàng cầm Polaroid (máy chụp ảnh lấy liền) nở một nụ cười với bọn họ."Xin chào, gần đây cửa hàng đang tổ chức hoạt động kỷ niệm, chúng tôi sẽ chụp lại một số khoảnh khắc đẹp và gửi ảnh cho khách hàng."Cô nhân viên đưa ảnh chụp qua, Chân Minh Châu nhìn bức ảnh. Trong bức ảnh, Chân Minh Châu cúi thấp đầu, lộ ra sườn mặt xinh đẹp, làn da càng tinh tế, trong suốt như muốn phát sáng, miệng nhỏ mấp máy, mang theo vài phần ngây thơ.Người ngồi đối diện với cô - Túc Ninh mỉm cười nhìn Chân Minh Châu, tuy rằng cũng chỉ chụp được góc nghiêng nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ ái mộ.Không ai trong số họ có thêm biểu cảm hay hành động dư thừa, nhưng bức ảnh đầy vẻ rung cảm, ánh nắng mặt trời phản chiếu vào những ô cửa sổ, chú gấu bông màu hồng đang ngồi trên ghế, thoạt nhìn thì có vẻ chú gấu bông này mới là nhân vật chính của bức ảnh, nhìn thẳng vào ống kính mỉm cười.Nhưng chỉ cần nhìn vào bức ảnh thì rất khó rời mắt khỏi chàng trai và cô gái.Chân Minh Châu nhìn ảnh chụp, thật lòng nói: "Chụp rất đẹp."Chỉ là... bình thường Túc Ninh vẫn nhìn cô như vậy sao?Chân Minh Châu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.Túc Ninh: "Tôi có thể xem được không?"Chân Minh Châu đưa ảnh chụp qua, nói: "Cho anh.""Cô rất đẹp." Túc Ninh ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Chân Minh Châu.Chân Minh Châu nhếch môi, khoé miệng cong cong.Túc Ninh: "Cô... cô có thể nhường bức ảnh này cho tôi khỏiChân Minh Châu: "Hả?"Cô nhìn về phía Túc Ninh, sắc mặt Túc Ninh hồng hồng nhưng vẫn kiên định nói: "Tôi rất thích bức ảnh này, cô có thể đưa nó cho tôi không?"Chân Minh Châu cảm thấy có chút do dự, vì cô cũng rất thích bức ảnh này.Nhưng cô là một người rộng rãi, vì thế: "Được, nhường cho anh."Túc Ninh cười, nói: "Cảm ơn."Chân Minh Châu: "Không cần khách sáo."Nàng vẫy tay, chỉ cảm thấy bản thân mình có chút kỳ quái."Tôi...""Tách."Chân Minh Châu quay đầu lại, trừng to mắt, nói: "Sao cô vẫn còn chụp ảnh vậy, vẫn chưa xong sao."Người phục vụ có chút ngượng ngùng, nói: "Thành thật xin lỗi, chỉ là tôi thấy hai người rất xứng đôi, không kìm lòng được nên lại..."Cô ấy lại nhanh chóng đưa bức ảnh qua, nói: "Bức ảnh này tặng cô, chúc cô ăn ngon miệng."Sau đó nhanh chóng chạy mất.Nếu không rời đi, cô ấy sợ mình sẽ tiếp tục chụp thêm tấm thứ ba, thoạt nhìn hai người này rất có cảm giác cp.Đôi khi, không phải tuấn nam mỹ nữ mới mang lại cảm giác cp. Ngược lại những chàng trai trông có vẻ rắn rỏi và cô gái ngây thơ mềm mại, xinh đẹp càng mạnh đến cảm giác cp mãnh liệt hơn.Trong bức ảnh thứ hai, hai người đều đang nở nụ cười trông rất hòa hợp, Chân Minh Châu khẽ đưa tay lên, trong tay đang cầm bức ảnh đầu tiên, ánh mắt của Túc Ninh càng rõ ràng...Ngày thường không thể nhìn thấy, nhưng trong hai bức ảnh này thì chỉ cần người tinh mắt một chút đều có thể nhìn ra.Vô tình thể hiện mới là thật lòng.Chân Minh Châu nhìn bức ảnh, sau đó ngẩng đầu nhìn Túc Ninh.Túc Ninh: "Có chuyện gì sao?"Chân Minh Châu có chút khẩn trương, lập tức lắc đầu: "Không có việc gì."Miệng thì nói như vậy nhưng ánh mắt lại bắt đầu nhìn xa xăm.Túc Ninh cầm lấy ảnh chụp, nói: "Hai bức ảnh đều rất đẹp."Chân Minh Châu "ồ" lên một tiếng, thật ra trước kia cô cũng không biết Túc Ninh nhìn cô với ánh mắt như vậy. Trong nháy mắt, Chân Minh Châu cảm thấy hình như người này thích mình. Nhưng cô lại ngại không dám nói ra, sợ rằng không biết có phải do bản thân tự mình đa tình hay không.Biết đâu anh cũng nhìn người khác với ánh mắt này thì sao.Có những người bẩm sinh đã có ánh mắt chứa chan tình cảm.Suy cho cùng thì ngày thường Túc Ninh cũng không thể hiện sự yêu thích đặc biệt nào với cô. Nếu thích ai đó và muốn theo đuổi họ thì hẳn là không nên như thế này, đúng không? Lúc còn đi học, cô vẫn thường nhìn thấy các bạn cùng lớp theo đuổi bạn gái, đều rất hướng ngoại và nhiệt tình, mà không phải như Túc Ninh bây giờ.Tuy rằng hai người đều ở homestay Xuân Sơn, nhưng Chân Minh Châu cảm thấy Túc Ninh vẫn rất đúng mực.Chân Minh Châu không thích những người vượt quá giới hạn, trong khi đó Túc Ninh lại cử xử đúng mực khiến cô cảm thấy thoái mái. Vì thế Minh Châu cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại... trong lòng cô đang rất phân vân."Xin chào, đây là pizza của cô."Cô để ảnh chụp vào túi đi."Chân Minh Châu: "À được."Chân Minh Châu: "Anh nhanh nếm thử đi."Túc Ninh nhìn xem những người khác làm như thế nào, lập tức học theo, anh đặt một miếng bánh pizza lên đĩa Chân Minh Châu, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi ăn loại bánh nướng này."Chân Minh Châu: "Ăn nhiều một chút."Túc Ninh mỉm cười, nói: "Được." Sau đó cũng tự lấy cho mình một miếng.Anh học mọi thứ rất nhanh, chỉ cần nhìn người khác làm qua một lần liền có thể tự mình làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận