Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 333:

Chương 333:
Chương 333:
Mặc dù Chân Minh Châu đã hứa với Linh Chi sẽ đến thu mua thổ sản vùng núi, nhưng cô cũng không phải là người làm việc mù quáng nên đã nhanh chóng báo cáo việc này lên cấp trên.Về điểm này, Chân Minh Châu suy nghĩ rất kỹ, nếu cấp trên đồng ý cô sẽ đóng xe bò rồi kéo theo Túc Ninh cùng đi. Nếu không đồng ý thì cũng không thành vấn đề, cô định sẽ nhờ Trương Lực giúp đỡ, để hắn đến Tiều Sơn thôn một chuyến, tóm lại không thể để Linh Chi thất vọng.Dù sao cũng đã có phương án dự phòng nên Chân Minh Châu không có gì phải lo lắng.Tuy nhiên, mặc dù Chân Minh Châu không quá xem trọng việc này nhưng những người khác dường như không nghĩ như vậy. Khi Vu Thanh Hàn nhận được báo cáo thì ngày hôm sau liền vội vàng chạy đến. Sáng sớm, Chân Minh Châu đang nấu cháo cho bữa sáng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vừa ra cửa đã thấy người đến không phải ai khác mà chính là Vu Thanh HànChân Minh Châu mỉm cười, nghênh đón anh vào nhà."Giáo sư Vu, sao mới sáng sớm anh đã đến đây? Không phải là đến đây để cọ cơm đấy chứ?"Vu Thanh Hàn nhướng mày, nói: "Đúng vậy, cô có ý kiến gì à?"Chân Minh Châu liếc nhìn anh: "Anh đến cọ cơm mà còn nhiều lời như vậy."Hai người cùng nhau đi vào nhà, Chân Minh Châu cười rạng rỡ nói: "Hôm nay anh được nghỉ à?"Vu Thanh Hàn: "Không có, nhưng tôi đã xin nghỉ dài hạn."Anh nói: "Lần này tôi đến đây là vì công việc."Anh cũng không chậm trễ, lập tức nói: "Báo cáo của cô đã được cấp trên phê duyệt, nhưng lần này tôi sẽ cùng cô đến đó."Vừa nói đến đây, bụng anh đã réo lên vài tiếng, Vu Thanh Hàn nói: "Này, cô lấy cho tôi chút gì để ăn đi. Cô nói xem tôi đã đến đây một chuyến mà cô lại mặc kệ tôi cơm nước không lo, như vậy cũng quá nhẫn tâm đấy?"Anh dựa lưng vào ghế sô pha, dáng vẻ trông rất lười biếng.Túc Ninh vào cửa liền nhìn thấy dáng vẻ này của Vu Thanh Hàn, nhướng mày chào hỏi một tiếng: "Phó phòng Vu."Tuy rằng anh đã quen với cách gọi "Vu thần y", nhưng ở nơi này anh vẫn cố gắng không gọi như vậy, tránh thuận miệng đến khi đi ra ngoài cũng như gọi là "thần y" thì không thỏa đáng. Anh hiểu ở thời đại này không có ai là thần y cả.Chân Minh Châu đã quen gọi là giáo sư Vu, bởi vì cô đã từng là sinh viên ở trường mà giáo sư Vu đang giảng dạy. Nhưng Túc Ninh là một người "thất học" vẫn nên gọi theo chức vị thì tốt hơn.Vu Thanh Hàn đánh giá Túc Ninh, nói: "Sức khỏe của cậu dường như đã tốt hơn trước kia."Túc Ninh gật đầu, nói: "Tôi vẫn luôn tĩnh dưỡng nên đương nhiên là nhanh khỏe lại."Anh khẽ ho, nói: "Bà chủ, cứ để tôi làm."Người này đúng là xem mình như giúp việc ở đây vậy.Vu Thanh Hàn: "Tính tự giác của cậu rất cao."Túc Ninh cười cười, không nói gì thêm nữa.Vu Thanh Hàn ồn ào đến mức A Cửu cũng không thể nhịn được, chứng tỏ người này rất hay lải nhải.Ngay sau đó liền nói: "Về sau cậu cứ gọi tôi là lão Vu đi, hai người đều gọi tôi là lão Vu đi, như vậy cũng tiện xưng hô."Túc Ninh ngẩng đầu liếc nhìn Vu Thanh Hàn, nói: "Được."Vu Thanh Hàn nói xong chuyện này liền nhìn về phía Chân Minh Châu nói: "Sau khi xem xong báo cáo lần này của cô, cấp trên cảm thấy khả thi. Tuy rằng cảm thấy nhất định sẽ gặp rủi ro, nguy hiểm, nhưng nếu homestay Xuân Sơn đã xuất hiện ở nơi này thì không có gì là vạn vô nhất thất. Có một số việc cần phải đối mặt, tuy chúng ta ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trên phương diện khác lại là chuyện tốt. Chúng ta chỉ biết về thế giới bên ngoài qua những lời kể, nhưng nếu ra ngoài thì bản thân có thể tự trải nghiệm. Khi đó chúng ta sẽ có được cái nhìn và phán đoán trực quan hơn, như vậy nếu có chuyện gì cũng sẽ có sự chuẩn bị tốt hơn. Vì thế giả trang tiểu thương ra ngoài thăm dò một chút cũng tốt, sẽ giúp chúng ta làm quen với hoàn cảnh."Tạm dừng một chút anh lại nói: "Thật ra cấp trên đã sớm có ý định này, nhưng sau khi suy xét việc này có liên quan đến cá nhân cô nên kế hoạch này vẫn luôn được cân nhắc. Hiện giờ cô đã chủ động đề nghị nên kế hoạch nhanh chóng được xúc tiến."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Thì ra cấp trên đã sớm có ý định này à? Vì sao lại không trực tiếp nói với tôi?"Nhìn thấy dáng vẻ ngốc manh của cô, Vu Thanh Hàn mỉm cười, không nhịn được vươn tay xoa đầu cô, nói: "Bất kể lúc nào, con người vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi. Ra ngoài thăm dò là việc tất yếu, nhưng ý muốn của cô càng quan trọng hơn."Chân Minh Châu có chút trầm mặc.Túc Ninh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào bàn tay của Thanh Hàn thì mím môi, cúi đầu cho thêm muối vào bát trứng.Không ai chú ý đến động tác nhỏ này.Chân Minh Châu ngẩng đầu, nói: "Tôi hiểu."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Lần này tôi sẽ đi cùng với nhau, Túc Ninh cũng đi cùng."Túc Ninh lập tức: "Được."Dù không cho anh đi theo thì anh cũng sẽ không đồng ý.Anh nói: "Tuy tôi không phải dân địa phương, nhưng dù gì cũng là người Túc Triều nên hiểu biết nhiều hơn so với mọi người, để tôi dẫn đường."Vu Thanh Hàn: "Rất tốt.""Bởi vì tạm thời vẫn chưa biết đến Túc triều có chịu ảnh hưởng gì không, nên tôi không đề nghị cấp trên điều động quá nhiều người, ngoại trừ tôi và Túc Ninh thì tôi chỉ điều thêm chú Ngưu ở Ủy ban thôn đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận