Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 337:

Chương 337:
Chương 337:
Đoàn người cùng nhau tiến về phía trước, Vu Thanh Hàn không ngừng chụp ảnh.Chân Minh Châu: "Máy ảnh của anh là hàng cao cấp."Vu Thanh Hàn: "Máy ảnh này không thích hợp với dân nghiệp dư."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Tôi cũng không định mua nó, người này thật là..."Vu Thanh Hàn cũng cười theo. Có lẽ chuyến đi lần này xuất phát từ lòng hảo tâm của Chân Minh Châu, nhưng nếu đã quyết định thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhóm người Vu Thanh Hàn bất chấp nguy hiểm như vậy dĩ nhiên cũng không phải chỉ vì làm tốt chuyện.Bọn họ có việc quan trọng hơn cần làm."Chúng ta tiếp tục đi về phía trước thêm 15 phút nữa có thể nhìn thấy dịch quán của nhóm người Trương Lực."Ban đầu Vu Thanh Hàn cũng chỉ nghe nói, nhưng hiện tại bản thân đã tự cảm nhận được: "Muốn đi đến đó phải mất hơn 30 phút nữa đúng không?"Túc Ninh gật đầu."Từ homestay đến đó chỉ mất hơn một giờ, rất gần."Túc Ninh lại gật đầu: "Đúng vậy, đây là lối ra vào gần với cánh rừng này nhất. Lần trước tôi đi từ phía đông vào rừng phải mất đến hai ngày mới đến được homestay Xuân Sơn. Hẳn là nhóm người Trương Lực đã thăm dò những khu vực xung quanh Mãnh Hổ Lĩnh nên mới quyết định xây dựng dịch quán ở nơi này.""Không phải bọn họ đột nhiên muốn mở dịch quán ở đây sao?"Túc Ninh lắc đầu: "Không phải đột nhiên. Bởi vì bọn họ chủ yếu vận chuyển hàng hoá thông qua tiêu cục, nếu là dịch quán nhà mình thì càng đáng tin cậy hơn. Uy Viễn tiêu cục là của hồi môn của mẹ Trương Lực, là một trong số những tiêu cục lớn nhất nước, nên nếu có thêm một dịch quán ở đây cũng là hợp tình hợp lý. Mặc dù không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng phí tổn lại rất thấp nên mọi người vẫn có thể lý giải."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Xem ra cổ đại thật sự có rất nhiều khác biệt với chúng ta.""Nếu giống nhau thì đã không phải là cổ đại."Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.Vu Thanh Hàn: "Tôi nói lại mối quan hệ giữa ba chúng ta một lần nữa. Ba chúng ta là anh em, tôi là lão đại, Túc Ninh là lão nhị, Minh Châu lão tam. Chú Ngưu là chú hai của chúng ta, bất kể đi đến đâu cũng phải nói như vậy, mọi người có vấn đề gì không?""Không có."Túc Ninh cũng không có ý kiến gì cả, vì cái gì anh phải có ý kiến?Tuy không muốn làm anh trai của Chân Minh Châu, nhưng công việc là công việc, không thể xen lẫn tình cảm cá nhân. Lần này ra ngoài là vì công việc, nên anh sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến đại cục.Có lẽ anh không cuồng nhiệt trung thành đối với xã hội hiện đại.Nhưng trong lòng anh sáng như gương, anh biết bản thân mình có thể lưu lại hiện đại là nhờ có Thẩm Nham, Vu Thanh Hàn, Chân Minh Châu và các vị chuyên gia tâm lý. Bọn họ chấp nhận rủi ro rất lớn, tương đương với việc bảo đảm cho một nhân vật nguy hiểm.Dưới tình huống thế này, Túc Ninh cũng không phải một người không biết tốt xấu.Anh là có ân báo ân có thù báo thù, là người ân oán phân minh.Chính vì vậy anh càng không thể kéo chân mọi người.Túc Ninh: "Túc triều quản lý hộ tịch rất nghiêm ngặt, vì thế lần này nơi chúng ta có thể đi xa nhất chỉ là thị trấn, không thể đến huyện thành."Vu Thanh Hàn: "Điều này thì tôi biết."Chân Minh Châu: "A, tôi nhìn thấy dịch quán."Bọn họ đi thêm vài bước, đúng lúc này mấy người Trương Lực cũng ra đón. Trương Lực cũng bố trí những người tuần tra xung quan nên từ xa đã phát hiện nhóm người Chân Minh Châu, liền vội vàng quay về thông báo cho Trương Lực.Trong lòng Trương Lực có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng chạy ra ngoài, khi vừa nhìn thấy liền kinh ngạc: "Đúng thật là mọi người."Chân Minh Châu cười nói: "Đúng vậy, là chúng tôi, anh không hoan nghênh chúng tôi sao."Tuy rằng Vu Thanh Hàn là người dẫn đầu nhưng những người này đều thân thiết với Chân Minh Châu hơn, vì thế Chân Minh Châu sẽ thay mặt bọn họ nói chuyện với những người này."Làm gì có chuyện này, dĩ nhiên là rất hoan nghênh. Chỉ là quá kinh ngạc mà thôi."Trương Lực: "Đi thôi, đến bên này."Sau đó hắn ngập ngừng nhìn Chân Minh Châu, cảm thấy Chân Minh Châu có gì đó rất khác. Phải biết rằng Chân Minh Châu trắng nõn như búp bê sứ, nhưng bây giờ làn da lại xỉn màu, dường như cả người không có gì thay đổi, nhưng dáng vẻ hoàn toàn khác khi gặp cô quán trọ Xuân Sơn.""Bà chủ, cô..."Chân Minh Châu cười nói: "Tôi cải trang một chút, tránh gặp phải phiền phức."Trương Lực chợt bừng tỉnh.Hắn nhìn lại những người khác, đều là những người mà hắn quen biết, nhưng còn người đàn ông trung niên này là ai?Chân Minh Châu: "Đây là chú Ngưu, là chú hai của tôi."Cô cúi đầu vuốt ve Đại Hắc và Nhị Hắc, nói: "Đây là hai con chó săn mà chú hai tôi nuôi. Nếu không có việc gì thì đừng đến gần, cũng không nên sờ nó nha."Trương Lực ồ một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn gặp được vị này, lập tức ôm quyền chào hỏi: "Chân đại thúc."Chân Minh Châu họ Chân, như vậy chú hai của Chân Minh Châu đương nhiên cũng mang họ Chân.Chân Minh Châu lập tức nói: "Anh cứ gọi chú ấy là chú Ngưu là được."Trương Lực rất biết nghe lời, liền gọi một tiếng: "Chú Ngưu."Hắn nhìn xe ngựa, trong lòng có chút tò mò: "Các người đây là..."Chân Minh Châu: "Chúng ta cải trang thành người bán hàng rong ra ngoài một chuyến, trước đó tôi có gặp một bé gái sống trong núi, những người ở nơi đó..."Chân Minh Châu đơn giản kể lại chuyện đã gặp Linh Chi, sau đó liền nói: "Tôi nghĩ dù sao cả ngày cũng không có chuyện gì để làm, không bằng ra ngoài thu mua một ít thổ sản vùng núi, đồng thời cũng có thể giúp đỡ người khác, vẹn cả đôi đường."Trương Lực: "Thật ra cô có thể giao chuyện này cho tôi là được."Chân Minh Châu lắc đầu, cười nói: "Không phải là tôi quá rãnh rỗi hay sao? Mặt khác các người cũng có việc riêng, cũng không thể suốt ngày bận rộn vì những việc vụn vặt ở chỗ tôi. Có lẽ về sau những chuyện như thế này sẽ không ít đâu nên tôi tự mình đi thì vẫn hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận