Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 381:
Chương 381:
Về sau, hai tỷ đệ Táo Hoa thật sự đã theo nghề buôn vải, nhưng không phải bởi vì bọn họ mở một cửa hàng vải, mà bởi vì... Táo Hoa gả cho thiếu đông gia của phường vải. Tuy nhiên đây là câu chuyện của năm sáu năm sau.Hiện tại, thiếu đông gia chỉ là một tiểu tử choai choai khoảng 13-14 tuổi, còn Táo Hoa cũng chỉ mới hơn 10 tuổi mà thôi.Hai tỷ đệ vẫn đang làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền.Tuy rằng tuổi của hai tỷ đệ vẫn còn nhỏ đã phải sống tự lập, nhưng nhờ chưởng quầy là người phúc hậu, hàng xóm cũng là người không rồi nên cuộc sống ngày càng tốt hơn...Sau khi về đến homestay, Túc Ninh liền thuật lại ngắn gọn câu chuyện của hai tỷ đệ Táo Hoa và Cẩu Đản cho Chân Minh Châu nghe.Chân Minh Châu ghi nhớ nhưng cũng không hỏi gì thêm.Đến giữa trưa ngày thứ hai khi tuyết ngừng rơi, Chân Minh Châu đã tìm bác sĩ đến khám bệnh cho ba đứa nhỏ nhà Lý Quế Hoa.Vị bác sĩ này không phải ai khác mà chính là Vu Thanh Hàn vừa mới đến Li Sơn.Hôm nay anh đáp chuyến bay đến đây, chưa kịp đặt hành lý xuống đã vội chạy đến homestay Xuân Sơn. Lý Quế Hoa đã từng gặp qua Vu Thanh Hàn, cũng biết Vu Thanh Hàn là một vị thần y vô cùng lợi hại.Vu Thanh Hàn tiến hành kiểm tra tỉ mỉ cho mấy đứa nhỏ, thậm chí cuối cùng còn làm xét nghiệm máu và nước tiểu.Bọn họ cũng không mất thời gian chờ đợi, đến tối liền có kết quả.Vấn đề của ba đứa nhỏ cũng không lớn, nguyên nhân bọn nhỏ vẫn luôn đau bụng giống như Chân Minh Châu suy đoán - đó là do nhiễm giun. Một bé khác còn bị thiếu hụt dinh dưỡng. Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, chỉ một năm trở lại đây nhà bọn họ mới được ăn ngon, hơn nữa cũng chỉ ăn ngon hơn những gia đình bình thường khác, kỳ thật cũng không được xem là món ăn xuất sắc gì.Nhưng cũng vì chuyện này mà Vu Thanh Hàn đã sắp xếp người vận chuyển đến đây một số lượng lớn thuốc sổ giun, ngoại trừ phân phát cho người của Đại Sơn Áo Tử thôn, anh còn định phát cho một vài thôn lân cận, tuy nhiên việc này lại bị Túc Ninh ngăn cản."Tôi biết anh có lòng tốt, nhưng nếu anh tuỳ tiện đưa thuốc đến thì người ta sẽ cảm thấy anh không có ý tốt, thậm chí cũng sẽ không uống. Anh đừng tưởng rằng anh đến đó trao đổi hàng hoá vài lần thì bọn họ sẽ tin anh. Anh không phát hiện mỗi lần chúng ta đến đó một vài tiểu tức phụ đều không có mặt hay sao?"Vu Thanh Hàn: "???""Những người trong thôn không yên tâm về chúng ta, bọn họ sợ rằng chúng ta không có ý tốt. Tuy nói rằng con nhà nghèo nuôi thả nhưng dù sao cũng là con ruột, người làm cha mẹ sẽ không để bọn nhỏ tuỳ tiện uống thuốc mà người khác đưa. Anh nên nghe tôi, cũng chỉ mấy tháng nữa là đến năm mới, năm sau chúng ta lại đi. Cứ nói là kẹo rồi phân phát cho bọn nhỏ. Dù sao mỗi lần chúng ta đến đó đều đưa một chút thức ăn cho bọn nhỏ nhờ họ đi gọi người đến."Vu Thanh Hàn cười: "Chúng ta còn phải làm chuyện lén lút thế này sao."Túc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tôi nghĩ anh cũng không thèm để ý đến việc tạo dựng danh tiếng."Vu Thanh Hàn: "Vậy được, cứ làm theo lời cậu nói."Nhưng anh vẫn nói thêm: "Người ở Đại Sơn Áo Tử thôn rất tin tưởng chúng ta, nên tôi sẽ chuẩn bị cho bọn họ trước."Lý Quế Hoa rời khỏi nhà cũng đã ba ngày, mặc dù ở nơi này rất thoải mái nhưng cô ấy lại rất nóng lòng muốn trở về nhà. Cô ấy đã ra ngoài lâu như vậy, không biết trong nhà đã lo lắng đến mức nào rồi. Chính vì vậy cô ấy cũng không chậm trễ, sau khi xác định tình huống của mấy đứa nhỏ đã ổn định liền muốn rời đi.Nhưng lần này, Chân Minh Châu đã nhờ chú Ngưu mang theo Đại Hắc và Nhị Hắc đưa cô ấy về.Một người phụ nữ như chị ấy lại dẫn theo ba đứa nhỏ thì làm sao cô có thể yên tâm. Bên cạnh đó, Chân Minh Châu còn chuẩn bị cho cô ấy một ít hàng tết, ba đứa nhỏ biết sắp phải rời đi đều nhìn Chân Minh Châu nước mắt lưng tròng.Chân Minh Châu: "Đừng khóc, sau khi về nhà bụng sẽ không bị đau nữa, chị còn chuẩn bị cho các em thức ăn ngon, về nhà nói mẹ nấu món cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo cho các em ăn."Mấy đứa nhỏ khẽ cười, Chân Minh Châu khẽ chọc vào mặt mấy đứa nhỏ, nói: "Quay trở về lại biến thành mèo nhỏ."Người lớn phải bôn ba vì cuộc sống nên bọn nhỏ liền biến thành mặt mèo.Chân Minh Châu quay sang nói với Lý Quế Hoa: "Chị Lý, dù không có khả năng đọc sách thì cũng nên để bọn nhỏ học chữ nổi, về sau sẽ có nhiều cơ hội hơn. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói chuyện này, mong chị ghi nhớ trong lòng."Lý Quế Hoa dùng sức gật đầu."Mấy đứa nhỏ nhà tôi đều đi học, Nhị Lang cũng vậy."Vương Nhị Lang vội gật đầu, nó cũng đi theo mọi người học chữ, hiện tại trong thôn có người dạy chữ.Việc này do thôn trưởng - Lý đại thúc tổ chức, mỗi lần trong thôn thu được một khoản tiền sẽ trích ra một ít làm thù lao, tìm vị đồng sinh duy nhất trong thôn dạy mọi người đọc sách viết chữ. Không thu tiền của bất kỳ nhà nào, Vương Nhị Lang cũng theo mọi người học tập.Lý Quế Hoa cảm thấy tiên nữ luôn nhắc nhở bọn họ phải biết chữ chắc chắn không phải là ba hoa chích choè, cô ấy nghĩ tiên nữ đang chỉ điển bọn họ.Tiên nữ nói như vậy, chính là... nhà bọn họ sẽ có người đọc sách thi đậu công danh? Nhất định là như vậy, tiên nữ không thể nói trắng ra nhưng vẫn có thể chỉ điểm bọn họ.Kích động!Chân Minh Châu hoàn toàn không biết Lý Quế Hoa đang nghĩ gì, nếu biết sợ là cô cũng chỉ có thể câm nín. Chỉ là hiện tại cô không hề hay biết gì cả.Chân Minh Châu vẫy tay tạm biệt bọn họ: "Trên đường cẩn thận, chú Ngưu cũng phải cẩn thận."Trong số bọn họ chỉ có chú Ngưu là thích hợp đưa mấy người Lý Quế Hoa trở về.Chú Ngưu gật đầu, cũng không nói gì thêm, Đại Hắc và Nhị Hắc sủa lên hai tiếng rồi đi theo chủ nhân ra ngoài."Thật quá dọa người."Cậu con trai nhỏ của Lý Quế Hoa nhìn thấy hai chú chó săn liền sợ hãi: "Trông giống chó sói."Chú Ngưu nhìn mấy đứa nhỏ, nở nụ cười còn đáng sợ hơn khi không cười, nói: "Chúng nó rất ngoan."Bọn nhỏ thầm nghĩ: Gạt người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận