Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 117: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 2
Chương 117: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 2
Chân Minh Châu cảm thấy mình vẫn nên tiếp tục "đầu tư", mấy người trong thôn vẫn đang chê cười cô nha.Tuy rằng, từ lúc khai trương đến nay không có nổi một vị khách bình thường nào đến ở, nhưng không phải là cô không có lãi, rõ ràng là rất có lãi.Số tiền trong thẻ ngân hàng của cô hiện lên đến tám con số.Lúc trước, tiền bán san hô đỏ cô đã nhận được rồi. Hiện tại, số ngọc bội cũng đã được bán hết, tiền cũng đã đến tay cô. Vốn dĩ ban đầu, con số đầu tiên chỉ là con số nhỏ nhưng hiện giờ đã tăng dần.Chân Minh Châu nhìn thấy số tiền trong thẻ vui vẻ cười đến tỉnh giấc.Chân Minh Châu sờ sờ di động."Ủa, điện thoại di động của tôi đâu."Chân Minh Châu lập tức đứng dậy đi tìm xung quanh.Túc Ninh: "Làm sao vậy?"Chân Minh Châu: "Điện thoại di động của tôi không thấy đâu nữa rồi."Gà tay... đó là loại gà gì nhỉ?Chân Minh Châu: "Là một khối có hình chữ nhật. Thôi được rồi, để tôi tự tìm cũng được. Quả nhiên dạo gần đây ít sử dụng đến điện thoại di động nên cô tuỳ tiện đặt ở đâu đó, bây giờ lại tìm không thấy."Trước đây, đối với cô thì điện thoại di động là vật bất ly thân."Là cái kia sao?"Túc Ninh chỉ khối hình chữ nhật được gọi là "gà" bị ném trên bàn trà cách đó không xa, lên tiếng hỏi.Chân Minh Châu liếc mắt một cái rồi lập tức đáp: "Đúng là nó rồi.""Nó không hề giống gà, vì sao lại gọi như vậy?"Chân Minh Châu bật cười, nói: "Cái này cơ, là từ cơ trong máy móc, không phải là kê trong từ con gà, anh có hiểu không?"Không nghĩ đến mọi người đều gật đầu, thật sự hiểu được.Chân Minh Châu: "Xem ra, ở Túc triều cũng có máy móc..."Nếu không, bọn họ không thể nào vừa nghe qua liền hiểu được máy móc; một lần nữa cô lại có thêm nhiều hiểu biết về Túc triều.Chân Minh Châu: "Mọi người..." sau đó cô suy nghĩ lại, liền lắc đầu, nói: "Tôi ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn."Cô trở lại phòng khách, mở ti vi lên. Ti vi ở phòng khách cơ bản vẫn không có ai sử dụng. Hôm nay cũng là lần đầu tiên Chân Minh Châu bật chiếc ti vi này lên.Chỉ là không có tín hiệu.Điều này hoàn toàn không ngoài ý muốn. Lúc trước, thời điểm A Cửu ở đây điên cuồng mê luyến ti vi cũng đã xảy ra tình huống này vì internet bị ngắt kết nối.Lúc ấy Chân Minh Châu cũng thử bật ti vi kết nối truyền hình cáp trong phòng khách, cũng gặp tình huống tương tự.Dường như những vật dụng phụ thuộc vào vô tuyến và internet đều không hoạt động.Bất quá, Chân Minh Châu đã download rất nhiều bộ phim truyền hình, có thể xem phim mà không cần đến kết nối internet. Cũng vì thế mà sau này không ảnh hưởng gì đến việc giải trí.Cô tìm kiếm một lúc, liền tìm được một bộ phim truyền hình mà hầu hết mọi người đều rất thích xem - đó là phim Tây Du Ký.Tuy rằng nhóm người Trương Lực đã từng ở lại đây, nhưng ngoại trừ Trương Lực đi theo Cửu hoàng tử xem ti vi thì những người khác chưa từng xem qua.Lúc này, một nhóm người đều đang kinh ngạc trợn mắt ngoác mồm đi đến chỗ gần ti vi, lòng hiếu kỳ sắp xuyên thủng cả bầu trời.Chân Minh Châu: "Cùng nhau xem phim đi.""A? Được."Mọi người đều thẳng lưng, nghiêm túc ngồi trên sô pha yên lặng xem ti vi; nhưng trong lòng vẫn tự hỏi sao lại có chuyện thần kỳ đến vậy. Nhưng mị lực của nghệ thuật đúng là khó lường. Điển hình như hiện tại, tuy rằng không hiểu gì về thần tiên nhưng mọi người vẫn lao vào xem, hơn nữa lại rất si mê "chú khỉ" này."Tôn Đại Thánh thật có bản lĩnh.""Sư phụ của hắn thật khó ưa.""Đúng đúng đúng, hòa thượng này thật là phiền, cứ lải nhải suốt, hơn nữa lại là một người không có đầu óc.""Hắn lại vì Bạch Cốt Tinh mà oan uổng Tôn đại thánh...""Thật là ngu xuẩn!"Chỉ xem phim thôi nhưng trong lòng vẫn tràn đầy căm phẫn.Đến cả Trương Lực cũng xem rất si mê, hơn nữa còn có thể liên tưởng đến những thứ khác.Nhân vật Bạch Cốt Tinh không phải nói lên rằng nhìn người không chỉ nhìn bề ngoài? Một số người bề ngoài trông rất tốt đẹp, nhưng làm sao biết được trong lòng bọn họ như thế nào?Tiên cô đây là đang chỉ điểm hắn.Đúng rồi, nhất định là như vậy.Chân Minh Châu thật ra không nhiệt tình xem phim như những người khác. Vừa mới ăn cơm xong, sau khi ăn xong thì thường lười biếng và cảm thấy mệt mỏi."Tôi hơi mệt, mọi người về phòng xem tiếp phim đi."Chân Minh Châu còn không ngần ngại ngáp một cái, nói: "Tôi sẽ giúp mọi người mở ti vi trong phòng. Như vậy mọi người xem cả đêm cũng được.""Cảm ơn tiên cô... À không, cảm ơn bà chủ."Chân Minh Châu: "Không cần cảm ơn nha."Đến cả Túc Ninh cũng lặng lẽ đuổi kịp mọi người.Lúc hắn xem [Tiếu ngại giang hồ] cũng không hào hứng đến thế. Như vậy có thể thấy được sức hút của bộ phim [Tây du ký] rất lớn."Thời điểm xem phim thường muốn ăn đồ ăn vặt, chờ một chút tôi sẽ mang đến cho mọi người."Chân Minh Châu kiếm được không ít tiền từ bọn họ nên cô cũng không tỏ ra bủn xỉn.Tiền không quá quan trọng.Đủ dùng là được.Chân Minh Châu nhanh chóng đuổi bọn họ về phòng, rồi khởi động cơ quan hai bên lan can. Dù cô tin tưởng người khác như thế nào cũng sẽ không tùy tiện đặt mình vào tình huống nguy hiểm. Chân Minh Châu chính là một người như vậy.Chân Minh Châu lên lầu tắm rửa, thay vì tắm bồn tắm cô lựa chọn tắm vòi sen.Mấy ngày này cô vẫn luôn tắm bằng vòi sen, không phải cô không muốn tắm bồn tắm, mà là... cô không muốn dọn dẹp, cọ rửa bồn tắm nha.Gần đây, cô phát hiện mình hơi bị bẩn, chính là ý trên mặt chữ. Mỗi buổi tối khi tắm rửa, cô đều có thể xoa ra rất nhiều bụi bẩn trên người.Thậm chí không cần xoa, chỉ cần ngâm mình trong bồn tắm trong chốc lát là có thể nhìn thấy làn da nổi lên một lớp bụi bẩn. Mỗi lần tắm xong Chân Minh Châu đều phải cọ rửa lại bồn tắm một chút.Cô có hơi lười nên quyết định không tắm bồn tắm mà trực tiếp tắm bằng vòi sen. Như vậy sau khi tắm xong chỉ cần đơn giản dọn dẹp một chút là được, không cần phải cọ rửa bồn tắm.Tuy nhiên có một điểm tốt, dạo gần đây có lẽ là do đổ nhiều mồ hôi, nên cô ăn nhiều và ăn uống ngon miệng hơn bình thường. Thế nhưng cân nặng lại giảm xuống.Ăn nhiều nhưng cân nặng lại giảm.Cũng may là những "địa phương" khác trên người cô không bị co lại.Vốn dĩ Chân Minh Châu không quá đầy đặn, vòng một chỉ được cúp B nên không thể nhỏ lại nữa.Sau khi tắm rửa, Chân Minh Châu cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn. Cô nằm trên giường đọc sách, dạo gần đây cô lấy hết sách vở chuyên ngành ra đọc lại một lần. Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó khác với hồi còn đi học.Lúc ấy, cô là bị ép buộc phải học tập, tâm lý kém hơn nhiều so với chủ động học tập như bây giờ, nên sự tiến bộ cũng không giống nhau.Hiện tại, cô đọc sách rất nhanh và khả năng tiếp thu cũng cao hơn.Quả nhiên, đôi khi chủ động và bị ép buộc làm một việc gì đó sẽ dẫn đến kết quả khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận