Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 225:
Chương 225:
Nhà cung ứng lớn nhất - Chân Minh Châu tuy vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp với phía nhà hàng tư nhân, nhưng Triệu Xuân Mai và Vu Thanh Hàn lại bị bọn họ thúc giục không ngừng nghỉ.Ai bảo mấy người bên đó chỉ có thể tìm được bọn họ.Đương nhiên, hai người Triệu Xuân Mai và Vu Thanh Hàn cũng không vì vậy mà gây ảnh hưởng đến sinh hoạt của Chân Minh Châu, cũng hiếm khi nói với cô những chuyện này. Nhưng thỉnh thoảng nói một vài câu cũng làm Chân Minh Châu hiểu được, thứ tốt luôn được nhiều người yêu thích. Như vậy cũng có thể nhận thấy cô là một người rất may mắn; những thứ tốt mà người khác cầu còn không được thì cô lại có thể ăn bất cứ lúc nào tuỳ thích.Tuy rằng Chân Minh Châu biết những chuyện này, nhưng cô cũng không dám đưa ra lời bảo đảm. Bởi vì việc trồng trọt chủ yếu phụ thuộc vào thời tiết, không thể dựa vào cô.Nếu trời không mưa thì dù cô có muốn cũng không thể làm được gì.Cuối cùng Vu Thanh Hàn đã giúp cô tìm ra được hướng giải quyết: "Không phải Túc Ninh ở chỗ cô sao? Hắn là người cổ đại, chỉ cần hắn mở cửa thì bên ngoài chính là cổ đại, có đúng không?"Chân Minh Châu suy nghĩ trong giây lát, sau đó liền vỗ đầu mình, đúng vậy nha, sao cô lại quên mất chuyện này chứ. Có Túc Ninh ở đây, chỉ cần hắn mở cửa thì lúc nào bên ngoài cũng đều là cổ đại nha. Hà tất gì cô phải chờ đợi đến khi mưa xuống chứ.Lúc này, cô cảm thấy thật là mất mặt.Chân - xấu hổ - Minh Châu.Tuy nhiên, ngay sau đó Vu Thanh Hàn lại nói: "Nhưng cô cũng không cần mỗi ngày đều lấy rau, không nên vì kiếm một chút tiền mà khiến bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm. Hơn nữa, vật lấy ít làm quý."Mặc kệ như thế nào thì sự an toàn của Chân Minh Châu là quan trọng nhất."Tuy rằng tôi đề cập đến Túc Ninh nhưng cũng chỉ nói vậy thôi, không phải muốn cô mỗi ngày đều ra ngoài lấy rau, không cần thiết phải giống như mấy người buôn bán. Cô ở chỗ này cũng không phải kiếm chút tiền từ việc mua bán rau xanh, nếu muốn kiếm tiền thì vẫn còn những cách khác."Chân Minh Châu: "Chuyện này tôi biết."Dù cô không mua bán rau thì vẫn giao dịch với Cửu hoàng tử nên thu được không ít thứ tốt.Mua bán rau xanh cũng kiếm được một số tiền, nhưng không thể so sánh được với khi "làm ăn" cùng Cửu hoàng tử, nên cô sẽ không vì việc này mà khiến mình thêm bận rộn. Nhưng cô cũng cho rằng Vu Thanh Hàn nói đúng, có Túc Ninh ở đây thì cô có thể đến cổ đại bất kỳ lúc nào.Dù không nhất thiết phải làm như vậy, nhưng cách này có thể xem như phương pháp dự phòng.Tính ra Túc Ninh ở lại đây dưỡng thương cũng có rất nhiều chỗ tốt.Gần đây Túc Ninh đang cùng Chân Minh Châu học nấu ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình xem một vài video dạy nấu ăn, tóm lại là hắn học hành rất nghiêm túc. Rất nhiều lần đều là hắn xuống bếp, việc này giúp Chân Minh Châu bớt được không ít chuyện.Tuy cô đã "mất đi" cô gái nhỏ đáng yêu Lâm Tú Tuệ, nhưng lại có được đầu bếp Túc Ninh.Như vậy cũng khá tốt.Chân Minh Châu không liên lạc nhiều với những người bên ngoài. Cô chỉ thường liên hệ với ba mình, Lâm Nghiên, Vu Thanh Hàn và Triệu Xuân Mai. Kể từ khi tin đồn cô hẹn hò với giáo sư Vu truyền ra ngoài thì đám bạn học của cô yên tĩnh như gà.Giống như đã biến mất khỏi thế gian.Thật ra Chân Minh Châu đã giải thích chuyện này với một vài bạn học thân thiết, chỉ là có ai tin hay không thì rất khó nói.Chân Minh Châu cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.Bọn họ không hề biết những người độc thân trong thời gian dài vẫn muốn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống độc thân, căn bản không muốn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm nào cả.Có lẽ bọn họ thật sự không hiểu.Chân Minh Châu lại khôi phục cuộc sống nhàn nhã, buổi sáng tập võ để rèn luyện thân thể, nếu không có việc gì thì sẽ nghiên cứu sách vở chuyên ngành. Tóm lại là cuộc sống vô cùng thích ý.Chỉ là ngày xuân mưa nhiều, nhất là khi mùa hạ đang đến gần thì ở Ly Sơn thường xuyên có mưa. Vì thế, homestay của Chân Minh Châu cũng thường xuyên có người ghé thăm.Chủ yếu là nhóm người Trương Lực thường xuyên đến đây giao hàng, nhưng lúc này Bạch Viễn lại tự mình đến đây.Những người cổ đại mà Chân Minh Châu từng tiếp xúc ít nhiều đều xem cô không khác gì thần tiên, duy nhất chỉ có Bạch Viễn là giữ được chút bình tĩnh. Lần này Bạch Viễn đến đây đúng lúc trời không mưa nên ông ấy đành nghỉ ngơi ở dịch quán hai ngày.Cuối cùng cũng đợi được đến lúc trời mưa liền gấp không chờ nổi chạy đến chỗ Chân Minh Châu.Khi chuông cửa vang lên, người đi ra mở cửa là Túc Ninh.Bạch Viễn có chút ngạc nhiên nhưng lại không cảm thấy ngoài ý muốn, ông mỉm cười, ôm quyền chào hỏi: "Túc thiếu hiệp."Túc Ninh: "Mời vào."Lần này đến đây, những thuộc hạ bên cạnh Bạch Viễn mang theo bảy tám cái rương, Túc Ninh sắp xếp bọn họ đem mấy cái rương đặt ở phòng căn phòng bên cạnh nhà chính, sau đó dẫn bọn họ đến phòng khách.Lúc này Chân Minh Châu mới vội vàng xuống lầu. Vừa rồi cô đọc sách vô tình ngủ thiếp đi, nên không để ý bên ngoài trời đã đổ mưa."Ủa? Chú Bạch? Sao lại là mọi người."Bạch Viễn: Năm nay ông vẫn chưa qua tuổi 40, sao lại gọi ông là đại thúc chứ. Ở kinh thành ông cũng là một nhân vật ngọc thụ lâm phong, nhưng ở đây ông lại bị gọi là đại thúc.Ông mỉm cười: "Bà chủ, đã lâu không gặp, cô vẫn trẻ trung như ngày nào."Chân Minh Châu: "... Vốn dĩ tôi vẫn còn trẻ mà, ông quen biết tôi chưa đến một năm thì làm sao tôi có thể là được chứ?"Bạch Viễn mỉm cười: "Là tôi không biết nói chuyện."Chân Minh Châu: "Mời ngồi, lần này sao mọi người lại đến đây?"Không phải Bạch Viễn đã trở lại kinh thành sao?Cô tò mò đánh giá ông từ trên xuống dưới, nói: "Dạo này sức khỏe ông như thế nào? Vẫn khỏe chứ?""Nhờ phúc của cô tôi vẫn khỏe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận