Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 184:

Chương 184:
Chương 184:
Cô không trực tiếp xử lý nhưng chỉ cần nhìn thấy vết thương của Túc Ninh liền cảm thấy không hề muốn ăn thịt, rất buồn nôn.Chân Minh Châu yên lặng nhìn Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn: "Không có việc gì, người bị thương cũng không phải tôi."Chân Minh Châu: "Vậy được rồi, tuỳ anh vậy."Vu Thanh Hàn cười nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ cần cô đừng nhớ đến cũng đừng tưởng tượng thì sẽ không có gì đáng sợ."Chân Minh Châu: "Tôi mới không có tưởng tượng,"Vu Thanh Hàn bật cười, nói: "Được, được."Anh lại nói: "À đúng rồi, cô pha cho tôi một ấm trà. Đêm nay tôi còn phải trông chừng tên quỷ xui xẻo kia, hiện tại tôi không được tỉnh táo lắm, pha một ấm trà cho sảng khoái tinh thần."Chân Minh Châu: "Được rồi."Anh nhìn khuôn mặt Chân Minh Châu, bật cười: "Tôi biết Châu Châu của chúng ta chính là tiên nữ mà."Chân Minh Châu liếc anh: "Sao anh lại ăn nói ghê vậy."Cô cảm thấy cách xưng hô này thật khiến người khác nổi da gà, da đầu tê dại."Anh nói chuyện đứng đắn chút đi, nếu để tôi nghe được anh gọi Châu Châu thì tôi liền đập chết anh."Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Cô vừa học được một ít chiêu thức võ thuật liền muốn bắt nạt người khác. Thôi được rồi, tôi muốn tắm rửa một chút.Chân Minh Châu liền nói: "Vậy tôi đi xem Túc Ninh một chút, sau đó pha cho anh một ấm trà."Cô đi vào phòng khách, nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn chín giờ rưỡi tối.Lúc gần năm giờ rưỡi bọn họ chuẩn bị ăn cơm, đúng là đã trải qua một khoảng thời gian dài.Chân Minh Châu nhìn người lớn mấy đứa nhỏ còn đang xem ti vi, nói: "Xem hết tập này thì mọi người trở về phòng ngủ nhé, đã không còn sớm nữa. Hôm nay xảy ra nhiều việc nên tôi cũng không giữ mọi người ở đây nữa. Có gì thì ngày mai rồi nói sau."Vương thị lập tức đáp: "Được."Tuy rằng cô ấy vẫn quan tâm đến người bị thương đang nằm trong phòng, nhưng thật ra cô ấy cũng giống với mấy đứa bé đang trầm mê vào bộ phim hoạt hình kỳ quái này nên không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.Nhưng Chân Minh Châu không quá để ý đến việc này, sau khi dặn dò liền đi vào nhà bếp.Vương thị: "Để tôi giúp cô một tay."Chân Minh Châu lắc đầu, nói: "Không cần đâu, cũng không có gì dọn dẹp, tôi chỉ pha cho Vu Thanh Hàn một ấm trà thôi."Vương thị do dự một chút, gật đầu nói: "Vậy được."Vợ chồng bọn họ nhìn ra Chân Minh Châu khá bận rộn, nhưng bọn họ lại không giúp được gì, nên tốt nhất là không nên gây thêm phiền toái, vì thế nhanh chóng dẫn mấy đứa nhóc trên lầu. Mấy đứa nhỏ cũng không hiểu được việc có người bị thương, lúc nãy khi Túc Ninh được khiêng vào các bé đều bị mẹ che mắt lại nên không nhìn thấy gì cả.Lan ca nhi vui vẻ nhỏ giọng nói với mẹ mình: "Cảnh sát trưởng Mèo Đen lợi hại nhất. Nương, ngày mai chúng ta có thể xuống nhà chính xem phim sao?"Vương thị nhỏ giọng: "Chuyện ngày mai chúng ta sẽ nói sau, chúng ta là người ngoài nên không được đi quá giới hạn."Lan ca nhi mất mát "a" một tiếng, nhưng cũng không mè nheo, chỉ ngoan ngoãn nắm tay chị gái nói: "Chúng ta cố gắng ngoan ngoãn một chút, nhất định chị xinh đẹp sẽ cho chúng ta xem phim."Tiểu Hồng và Tiểu Tử đều đã mười tuổi, hiểu biết nhiều thứ hơn Lan ca nhi. Tuy lúc nãy không nhìn thấy gì, nhưng ít nhiều vẫn biết được chút ít.Tiểu Hồng nắm tay em trai, dỗ dành: "Lúc người lớn bận rộn thì chúng ta không nên..."Lan ca nhi: "A dạ."Cốc gia đã về phòng nhưng Bạch Viễn vẫn còn ngồi lại. Tuy rằng ông cũng không giúp được gì, nhưng ông chỉ có một mình nên cũng không vội đi nghỉ ngơi. Ông chủ động vào phòng Túc Ninh để hỗ trợ chăm sóc hắn, trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, xộc cả lên mũi.Vốn dĩ thân thể vừa hồi phục, tuy cũng có cảm giác buồn nôn nhưng cuối cùng vẫn có thể chống đỡ được.Bạch Viễn nhìn Túc Ninh an tĩnh nằm trên giường, nói: "Vận khí của cậu không tồi."Dường như ông lại nghĩ đến cái gì, cảm khái: "Ta cũng giống như vậy, chúng ta có tài đức gì có thể vô tình đi đến nơi này rồi gặp được những người như vậy."Trong thời tiết như vậy, nếu Túc Ninh không đến được nơi này thì chắc chắn đã không thể sống sót.Nhưng việc không tưởng lại xảy ra, đó chính là Túc Ninh còn sống, còn được cứu đến hai lần. Lần trước hắn được Chân Minh Châu và Vu Thanh Hàn cứu sống, lần này cũng vậy. Có thể thấy được người này may mắn đến nhường nào.Cũng giống như ông vậy, nếu không được Vu Thanh Hàn kiểm tra, căn bản không thể phát hiện ra ông trúng độc.Có đôi khi đúng là ý trời.Bạch Viễn ngồi ở mép giường, suy đoán xem rốt cuộc Túc Ninh đã làm cái gì mà lại bị thương nặng đến vậy. Đồng thời cũng suy đoán thử xem vì sao nhóm người Trương Lực lại không đến đây, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?Vì trong đầu luôn suy nghĩ đến những chuyện này nên ông luôn cảm thấy không yên lòng.Ở bên này Bạch Viễn đang suy nghĩ mông lung, còn bên kia Chân Minh Châu cùng Vu Thanh Hàn đang ăn cơm, cũng thuận miệng nói đến vấn đề này: "Không biết Túc Ninh đã làm cái gì."Vu Thanh Hàn: "Chắc là không có chuyện gì tốt. Túc Ninh trở về là để báo thù, mà báo thù như thế nào? Chẳng lẽ chỉ gãi ngứa thôi sao?"Chân Minh Châu: "..."Vu Thanh Hàn: "Cũng không biết lần trước chúng ta cứu hắn rốt cuộc có đúng hay không."Chân Minh Châu lập tức mở miệng: "Đương nhiên là đúng."Cô nói: "Kẻ thù của Túc Ninh là tổ chức sát chuyên lấy mạng người khác, hắn báo thù cũng chính là vì dân trừ hại. Tuy nói lấy ác diệt ác là không đúng, nhưng cổ đại khác với hiện đại. Nếu ở hiện đại đương nhiên tôi không tán thành hắn mới làm như vậy, nhưng Túc triều là thời đại phong kiến. Vì thế tôi cảm thấy không thể dùng giá trị quan của chúng ta để đánh giá bọn họ."Vu Thanh Hàn: "Cô nói cũng rất có lý."Chân Minh Châu: "Đương nhiên, không cần lo lắng không đâu, việc chúng ta cứu người là không saiVu Thanh Hàn bật cười, gật đầu nói: "Vì thế tôi hy vọng mưa nhanh tạnh để chuyển Túc Ninh đến bệnh viện."Chân Minh Châu nhìn ra bên ngoài, nói: "Sẽ như vậy?"Vu Thanh Hàn: "Ừ, ở đây trời thường không mưa cả ngày."Sau khi nói chuyện, hai người bọn họ dần bình tĩnh hơn, nhưng so ra thì bọn họ là những người bình tĩnh nhất ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận