Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 264:

Chương 264:
Chương 264:
Bên này là Dịch quán của Uy Viễn tiêu cục nên mọi người cảm thấy bọn họ thu mua rau dưa là chuyện rất bình thường. Vì áp tải hàng hoá cũng phải ăn cơm, đôi khi cũng cần dự trữ một ít thức ăn. Nhưng mặc kệ như thế nào thì cũng không ai dám đến đây làm bậy. Chỉ cần nhìn thấy mười mấy người đàn ông tay thì cầm đao kiếm tập luyện, miệng lại không ngừng hô to cũng đã khiến những linh hồn nhỏ bé cảm thấy sợ hãi.Nhị Dương miệng ngậm kẹo, dẫn theo mấy người bằng hữu về thôn. Một đám thanh thiếu niên đều vui vẻ ngâm nga khúc hát.Hiện tại bận rộn hơn nhiều so với trước kia. Nhưng trước kia dù bận rộn thì bọn họ cũng không có cơm ăn lại không có tiền, nhưng là hiện tại thì khác. Giao một chuyến hàng thì mỗi người được trả công hai đồng tiền, chỉ mất một khoảng thời gian đi đường mà thôi. Hơn nữa, hiện tại nhà nhà đều bán dù dưa, dù số tiền bán hàng tạm thời bọn họ chưa được nhận, nhưng nó được dùng để trả phần thóc đã vay vào năm ngoái, vì vậy không cần phải trả lại phần lương thực đã vay.Thế thì càng thích hợp hơn.Hơn nữa, bọn họ biết chỉ sau một tháng thì bọn họ sẽ nhận được tiền."Nhị Dương, sao ngươi ăn kẹo một mình, thật là không nghĩa khí."Lúc này một tiểu bằng hữu phát hiện Nhị Dương lén ăn kẹo.Nhị Dương cười ha hả: "Cái này Tuệ tỷ cho ta, là tỷ ấy tự mình để dành nên không có phần của các ngươi.""Tuệ tỷ thật tốt."Những thiếu niên tuổi còn nhỏ nên cũng không suy nghĩ đến chuyện nam nữ như người lớn, ngược lại chỉ cảm khái: "Tỷ ấy thật trượng nghĩa."Nhị Dương: "Ta cũng không phải ăn không trả tiền. Ta đã phơi rất nhiều hoa khô, đến lúc đó chị tỷ ấy làm túi thơm.""A. Ngươi thật gian trá, dùng hoa khô đến đổi đường."Nhị Dương: "Sao lại nói vậy? Ta và Tuệ tỷ rất thân thiết với nhau.""Ai ui.""Đúng rồi, ta nghe bà nội ra nói lần trước bà ấy đến tiệm vải trong trấn thấy nơi đó có bán túi thơm.""Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta?"Nhị Dương cảm thấy hắn có chút hiểu biết hơn mấy người bằng hữu của mình.Nhị Dương: "Sao chúng ta không đi mua một ít vải lẻ, phơi một ít hoa khô để làm túi thơm? Sau đó chúng ta chào giá rẻ một chút, có lẽ sẽ có người mua?""Nhưng chúng ta cũng không biết làm.""Chúng ta có thể học. Đâu phải nam tử thì không làm được mấy việc tỉ mỉ này. Hơn nữa tuổi chúng ta lại không lớn, nên sẽ không có người ta nói chúng ta ẻo lả. Dù người ngoài có nói vậy thì như thế nào? Ai lại ngại tiền đến tay? Bọn họ chê cười chúng ra thì sẽ được lợi ích gì? Đến khi cười đủ rồi thì trong túi cũng chẳng có tiền. Tuy rằng chúng ta có thể bị mọi người chê cười, nhưng kiếm được một đồng tiền thì cũng là tiền của mình, lúc đó có thể ăn kẹo đến ngọt miệng.""Nhị Dương, ngươi thật thông minh.""Đúng đúng đúng, nếu có thể kiếm tiền thì ta cũng không sợ bị người khác chê cười, bị nói một vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.""Trên núi có nhiều hoa dại, lại không cần dùng tiền mua. Chúng ta cố gắng vận chuyển thêm mấy chuyến rau dưa, dành dụm một ít tiền để mua vải vụn và kim chỉ.""Ta có thể dùng kim chỉ của mẹ ta, ta cũng có thể nhờ tỷ tỷ làm giúp...""Chủ ý này rất hay."Một đám tiểu tử choai choai bắt đầu bàn luận sôi nổi.Nhị Dương vô cùng đắc ý, cười ha hả.Hắn ra ngoài làm việc nhiều hơn mấy người bằng hữu, nên kiến thức cũng nhiều hơn, đầu óc cũng lanh lẹ. Do đó lập tức nghĩ ra chuyện này, tuy không kiếm được món tiền lớn nhưng cũng là cách kiếm tiền, ai sẽ ghét bỏ chứ. Dù gì bọn họ cũng là những đứa bé lớn lên ở vùng núi nghèo."Chúng ta trở về liền bắt đầu hành động."Nhị dương: "Nhà ta có nhiều tỷ muội, đã có thể nhờ bọn họ hỗ trợ. Chúng ta cũng trả cho bọn họ một phần tiền, sau đó nâng giá bán túi thơm lên một chút thì có thể kiếm phần tiền chênh lệch."Tên tiểu tử này thật lợi hại, đặc biệt có năng khiếu buôn bán.Đương nhiên cũng là trong nhà có mua bán nên bản thân mình cũng đi theo học tập một chút."Ta thấy được đấy.""Được!"Nhị Dương: "Xem như chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, ngày mai sẽ đến tiệm vải trong trấn tìm mua vải vụn, có được không?""Được."Nhị Dương: "Nếu bọn họ có thu mua túi thơm thì càng tốt, chúng ta có thể hỏi thử xemHắn như đang nghĩ ngợi gì đó."Nhị Dương, ngươi được đấy!"Mấy tên tiểu tử bàn luận sôi nổi, sau khi về thôn suy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy cách này tương đối khả thi.Những việc này người lớn sẽ không can dự vào, hiện tại bọn họ đang vội vàng thu hoạch lương thực.Cách này đúng là có thể kiếm được tiền, nhưng lương thực chính là thứ giúp bọn họ no bụng nên không thể qua loa được.Thật ra, thôn của bọn họ có thể thoải mái như vậy mà vì Lý gia đã đưa ra biện pháp dùng rau dưa để mượn lương thực.Tuy rằng việc trồng rau có thể làm mất một chút thời gian nhưng lại không vất vả.So với việc làm nông, trồng lương thực thì nhẹ nhàng hơn nhiều, nên bọn nhỏ cũng có một khoảng thời gian tự do.Nếu không rất cả mọi người đều sẽ rất bận rộn.Nhưng vì không quá vất vả, hơn nữa trồng rau lại không phải công việc nặng nhọc gì nên người lớn không để đám tiểu tử choai choai nhúng tay vào. Hiện tại bọn họ chỉ làm một ít việc nặng nên vẫn có thể cùng nhau kiếm tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận