Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 371:
Chương 371:
Chân Minh Châu đi vào phòng bếp, Lý Quế Hoa suy nghĩ một chút liền dẫn hai đứa nhỏ đi theo phía sau Chân Minh Châu, nếu không làm gì nhiều thì cũng nên giúp một tay.Chân Minh Châu đánh trứng chuẩn bị xào trứng gà.Trong lúc chuẩn bị thức ăn, cô tò mò hỏi: "Chị Lý, sao chỉ có một mình chị dẫn mấy đứa nhỏ đến đây vậy?"Cô có thể nhìn ra Lý gia đối xử với Lý Quế Hoa rất tốt, không giống những người khác, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Hơn nữa chồng cô ấy vẫn còn.Lý Quế Hoa nghiêm túc: "Không phải hiện tại trời chuyển lạnh hay sao? Việc trồng trọt rất ít, tuy rằng có nhà kính trồng rau nhưng công việc không quá nhiều, phụ nữ trong nhà cũng có thể làm. Nên cha tôi dẫn theo mấy người đàn ông trong nhà đến chỗ cữu cữu, định trước năm mới sẽ vận chuyển một xe hải sản đến đây. Chồng tôi cũng cùng đi đến đó.""Chồng tôi không ở nhà, đường đi đóng tuyết dày đặc, cũng không biết khi nào bọn họ mới trở về nên tôi mới mạo hiểm dẫn mấy đứa nhỏ đến đây."Nghe đến đây, Chân Minh Châu liền thở dài, nói: "Chị cũng không dễ dàng gì."Lý Quế Hoa cười nhạt, nói: "Làm gì có, tôi cảm thấy cuộc sống như hiện giờ rất tốt. Trước kia như thế nào tôi cũng không dám nghĩ gia đình tôi có thể có được cuộc sống sung túc như bây giờ. Trước đây đến việc ăn no mặc ấm cũng không dễ dàng, nhưng hiện tại không chỉ có thể ăn no mặc ấm, mà cháu trai và con trai lớn của tôi còn có thể đọc sách, tôi cảm thấy rất mãn nguyện."Chân Minh Châu: "Đọc sách rất tốt, như vậy sẽ có nhiều cơ hội để phát triển hơn.""Chuyện này tôi hiểu."Họ cũng không cần bọn nhỏ có thể công danh cũng không cầu lợi lộc, chỉ cần biết chữ thì đã có nhiều cơ hội hơn người bình thường, những tửu lâu trong thành tìm người giúp việc cũng thích những người có học vấn, nếu biết chữ thì có thể đọc được thực đơn một cách dễ dàng.Lý Quế Hoa: "Cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn, nhưng điều tôi mong muốn nhất là bọn nhỏ có thể khỏe mạnh."Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Mọi việc sẽ ổn thôi."Ánh mắt Lý Quế Hoa sáng lên, cô ấy vẫn luôn rất tin cậy Chân Minh Châu. Chân Minh Châu nói mọi việc sẽ tốt lên thì cô ấy liền cảm thấy đây chính là ý trời. Vì thế cả người cô ấy thả lỏng hơn không ít, không còn lo lắng như lúc trước.Chân Minh Châu cúi đầu nhìn hai đứa bé, sau đó lấy mấy túi sữa bò đưa cho hai đứa bé: "Các em uống đi.""A, này..."Chân Minh Châu: "Cầm lấy đi."Lý Quế Hoa ngượng ngùng gật đầu, thật ra đã hơn một năm cô ấy không đến đây nên vẫn còn rất câu nệ, nhưng bà chủ lại không hề ghét bỏ cô ấy, vẫn đối xử với cô ấy như trước đây."Phòng ấm trồng rau của mọi người vẫn ổn chứ?"Nhắc đến việc này, gương mặt Lý Quế Hoa tràn ngập ý cười: "Rất tốt, việc kinh doanh khá tốt, những người trong thành đều rất thích. Những gia đình giàu có nghe nói có rau xanh, đến hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp mua. Chúng tôi hy vọng trận tuyết này đừng quá lớn, tuyết nhanh tan để năm mới còn thể thu hoạch thêm một đợt rau nữa, kiếm thêm chút tiền."Chân Minh Châu: "Nhất định có thể."Lý Quế Hoa lại nở nụ cười.Hai người tán gẫu được một lúc thì cậu nhóc Vương gia cũng đã được tắm rửa sạch sẽ. Lý Quế Hoa cũng không dám chậm trễ, vội vàng tắm rửa cho hai đứa nhỏ nhà mình. Thật ra không phải bọn họ không thích sạch sẽ, nhưng cũng không còn cách nào khác, vào mùa đông thời tiết quá lạnh, nếu thường xuyên tắm rửa sợ là sẽ bị phong hàn, nếu vậy thì xem như xong đời.Những gia đình có điều kiện tốt như họ còn không dám tắm rửa vào mùa đông, càng đừng nói đến những gia đình có điều kiện kém hơn.Nếu nơi ở của bọn họ cũng ấm áp thế này, nhất định cũng sẽ tắm rửa thường xuyên.Lần này đến đây xem như là cơ hội hiếm có, nên bọn họ nhanh chóng tắm rửa, chờ đến lúc ăn cơm trưa thì Lý Quế Hoa cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Chân Minh Châu tìm cho bọn nhỏ mấy chiếc áo len ấm áp, mặc dù bọn trẻ khá gầy nhưng mặc vào trông vẫn rất đáng yêu.Chân Minh Châu hỏi: "Bụng còn đau không?"Ba đứa bé đều dở bụng, tiểu cô nương nhẹ giọng nói: "Hình như không đau nhiều như lúc trước.""Còn có một chút." Vương Nhị Lang không dám nói dối."Dường như có cảm giác xèo xèo, vẫn còn hơi đau nhưng không đau dữ dội như trước đó."Chân Minh Châu vừa nghe những gì cậu bé miêu tả thì đã hiểu.Cô nói: "Ăn chút gì đi, đêm nay mọi người ở lại đây. Ngày mai lại quan sát xem tình huống như thế nào."Túc Ninh nhìn lướt ra bên ngoài cửa sổ, có chút lo lắng: "Trận tuyết này e rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể ngừng được."Hàm ý là nếu tuyết vẫn rơi thì bọn họ không thể quay về, bác sĩ cũng không thể đến đây khám bệnh.Chân Minh Châu: "Tôi thấy trạng thái của bọn nhỏ vẫn ổn."Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng sau khi nghe Lý Quế Hoa miêu tả, Chân Minh Châu vẫn cảm thấy có lẽ bọn nhỏ đã bị nhiễm giun, vì đã uống thuốc sổ giun nên cứ quan sát tình hình trước đã.Chân Minh Châu nhìn mấy đứa nhỏ, mặc dù bụng có chút khó chịu nhưng cũng không ảnh hưởng việc ăn cơm của bọn họ. Homestay Chân Minh Châu có nhiều khách đến nên có thói quen chia thành từng phần, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến nhau, mấy đứa nhỏ ăn từng ngụm siêu to, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.Mặc dù hiện tại cuộc sống của bọn họ rất sung túc, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể ăn cơm tẻ cùng với thịt và trứng, bữa cơm của bọn họ không đầy đủ và ngon như vậy."Ăn thật ngon."Chân Minh Châu cười nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, cơm và thức ăn vẫn còn."Cô biết sức ăn của những người "ở bên kia" rất lớn, nên đã chuẩn bị không ít. Đôi mắt mấy đứa nhỏ sáng lấp lánh nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Buổi tối mọi người..."Lý Quế Hoa: "Chúng tôi cùng ở một phòng, như vậy tôi cũng tiện chăm sóc bọn nhỏ, nếu bọn nhỏ không thoải mái cũng có thể sớm phát hiện."Chân Minh Châu: "Cũng được."Cô cũng không ép buộc.Nhưng không ngờ Chân Minh Châu thật sự đã đoán đúng rồi, lúc chạng vạng bọn nhỏ lần lượt đi vệ sinh, sau đó thì không còn nói đau bụng nữa, đến ngày hôm sau cũng vậy.Chân Minh Châu vẫn luôn chú ý đến tình huống của bọn họ, thấy bọn nhỏ có vẻ không có chuyện gì thì cũng yên lòng.Mấy đứa bé ở cổ đại cần được sổ giun a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận