Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 71: Rốt Cuộc Cũng Đến 3
Chương 71: Rốt Cuộc Cũng Đến 3
Sáng sớm Chân Minh Châu đã không ngừng gọi A Cửu.Vết thương của Nguyên Tuấn ngày một tốt hơn. Ban đầu, hắn nói mình chỉ ở đây bảy ngày là đánh rắm. Không biết đã qua bao lâu mà người này da mặt dày vẫn chưa đi. Gần đây còn xem thêm không ít phim truyền hình.Thức khuya dậy sớm nên buổi sáng đều không có tinh thần.Mỗi ngày đều ăn uống các loại thực phẩm rác.Thật khiến người khác phát sầu mà."A Cửu..."Lúc này, Nguyên Tuấn mới mặc xong quần áo ra cửa: "Bà chủ."Chân Minh Châu: "Anh dẫn tên đầu trọc kia ra ngoài tưới nước cho vườn rau đi."Nguyên Tuấn: "Được nha."Hắn đánh một cái thật mạnh lên cửa, một giây sau tên đầu trọc liền xuất hiện ở cửa, dáng vẻ mong muốn sống sót.Làm người chính là như vậy, đến đây ngày đầu tiên tên đầu trọc nghĩ mình có thể chịu đựng được. Tuy nhiên từng ngày trôi qua, dù thời gian rất ngắn nhưng hắn đã không còn ý chí chiến đấu.Hắn đi nhanh ra sân lấy ống nước, rồi mới cùng Cửu hoàng tử ra cửa.Với hai người thì việc ra ngoài như hôm nay là bình thường, nhưng với những người khác thì không.Thuộc hạ của Nguyên Tuấn đã đợi ở đây bốn ngày, mà nhóm người đi tìm xung quanh bốn ngày cũng không thu hoạch được gì.Quân sư của bọn họ cũng đã đến đây được hai ngày, hiện đang dựng trại nghỉ ngơi ở phụ cậnMỗi ngày trôi qua là một sự dày vò.Đã vậy lúc này bọn họ nhìn thấy cái gì. Ban ngày ban mặt, trên mảnh đất trống lại có người đẩy cửa ra, xung quanh không hề có nhà cửa chỉ có độc nhất một cánh cửa.Khi cửa mở liền thấy một người đàn ông mặc đồ đen, đầu cạo trọc, chân mang xích đi ra ngoài.Bọn họ chưa kịp làm gì thì lại thấy một người khác đi ra."Điện hạ!"Nguyên Tuấn uể oải ra ngoài, vừa ra đến cửa liền nghe thấy tiếng kêu đầy kích động. Hắn nhìn qua thì thấy thuộc hạ của mình chạy đến, đồng loạt quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến điện hạ, thuộc hạ cứu giá chậm trễ để điện hạ chịu khổ, thỉnh điện hạ xử phạt."Nguyên Tuấn cũng rất vui mừng khi thấy thuộc hạ của mình, hắn mỉm cười: "Các ngươi vẫn tốt chứ? Đứng dậy đi."Nguyên Tuấn: "Lão sư cũng đến rồi sao?"Thống lĩnh thị vệ lập tức ôm quyền nói: "Quân sư cũng đến rồi."Bọn họ tá túc qua đêm trong núi sâu đương nhiên sẽ tìm một vị trí thích hợp, vì thế cả đoàn người quyết định dựng trại ở gần đây. Quân sư trong miệng thống lĩnh thị vệ là một người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã.Tên ông ấy là Bạch Viễn, mười chín năm trước đỗ Trạng Nguyên, từng nhậm chức ở Hàn Lâm Viện. Sau đó lại được thánh nhân phong làm thái phó, phụ trách việc dạy học cho các vị hoàng tử.Chỉ là ông cũng không dạy dỗ qua tất cả các vị hoàng tử, một số vị tuổi tác lớn chưa từng học với ông. Thời điểm ông có chút danh tiếng ở Hàn Lâm Viện thì bắt đầu dạy dỗ Thất hoàng tử, Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử.Về sau, ông bị thương đồng thời vì những sai lầm của người em vợ mà bị liên luỵ, đành phải từ quan nên nhất thời trở nên nghèo túng.Ông ấy từng giúp đỡ rất nhiều người, nhưng thời điểm ông gặp khó khăn nhất chỉ có Cửu hoàng tử vươn tay trợ giúp, được Cửu hoàng tử đưa vào phủ dưỡng thương.Khi đó Cửu hoàng tử mười bốn tuổi, vừa mới ra cung khai phủ.Cũng vì lí do này mà ông cúc cung tận tụy làm việc cho Cửu hoàng tử. Giúp Cửu hoàng tử từ một người vô danh, đến cả hoàng thượng còn không nhớ nỗi mình có một người con như vậy trở thành một trong những hoàng tử có tư cách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất.Bởi thế, rõ ràng Cửu hoàng tử không cần tranh cũng bị nhiều người nhắm vào. Bọn họ không phải kiêng kị Cửu hoàng tử, mà là kiêng kị người đứng sau lưng Cửu hoàng tử - quân sư Bạch Viễn.Đây cũng là nguyên nhân vì sao những người trong phủ Cửu hoàng tử rất tôn kính vị quân sư này.Thân thể Bạch Viễn không tốt nhưng vẫn kiên trì ở lại nơi núi sâu để tìm người. Khi nhìn thấy Nguyên Tuấn, ông kích động tiến lên: "Điện hạ."Nét mặt A Cửu cũng không giấu được sự vui mừng: "Lão sư."Hốc mắt Bạch Viễn đỏ hồng: "Ngài chịu khổ rồi."Thống lĩnh thị vệ đứng một bên quan sát, im lặng không nói."Mấy ngày này chắc ngài ăn uống không ngon..."Lúc ánh mắt của Bạch Viễn dừng lại trên gương mặt của Cửu hoàng tử, thì dù ông có tài văn chương trác tuyệt cũng không biết nên nói gì.Ngài ấy... béo. Đúng thật là béo lên, gương mặt mũm mỉm.Thấy vậy, ông không thể nào thốt lên những lời như: Ngài chịu khổ rồi.Bạch Viễn yên lặng một chút rồi nói: "Mấy ngày qua điện hạ sống như thế nào?"Ông bỗng nhớ đến tin tức điện hạ trọng thương bỏ chạy, chính điều này đã khiến bọn họ lo sợ. Nhưng hiện tại... ngoại trừ béo lên chính là có thể tung tăng nhảy nhót?Nguyên Tuấn mỉm cười: "Ta rất tốt."Bạch Viễn đương nhiên nhìn ra.Nguyên Tuấn lại nói: "Ta gặp được bà chủ, là cô ấy đã cứu tôi.""Bà chủ?" Bạch Viễn nhíu mày, cảm thấy lo lắng.Nơi rừng sâu thăm thẳm, quỷ dị này lại có người, không biết thật sự là người hay quỷ.Có khi nào là... hồ yêu? Trong núi thường có nhiều yêu quái.Ông nói: "Làm sao điện hạ gặp được người đó? Chúng ta đã đợi ở đây mấy ngày nhưng vẫn không nhìn thấy ai."Nguyên Tuấn: "Các ngươi đi cùng ta đi?"Sau đó lại hỏi: "Mọi người có mang theo bạc sao?"Bạch Viễn: "???"Nguyên Tuấn: "Ta muốn mua rất nhiều thứ. Đúng rồi, ta bắt được một tên thích khách."Bạch Viễn: "???"Nguyên Tuấn: "Thật ra không phải ta mà Vu thần y cùng bà chủ bắt được hắn. Nhưng ta có thể mua hắn, hắn là người của tổ chức sát thủ."Trong đầu Bạch Viễn tràn ngập dấu chấm hỏi.Chỉ là rất nhanh ông đã nắm bắt được vấn đề. Từ cuộc nói chuyện với Cửu hoàng tử, ông đã biết được hai người là "bà chủ" và "Vu thần y".Hai từ "Thần y" đã giúp Bạch Viễn hiểu được nguyên nhân tại sao thân thể điện hạ lại tốt như vậy.Bạch Viễn: "Điện hạ, hay là chúng ta..."Nguyên Tuấn ngắt lời Bạch Viễn: "Điều kiện ở đây quá gian khổ, ta biết thân thể lão sư không tốt."Sau đó hắn thở dài tiếc nuối: "Đáng tiếc Vu thần y đã đi vân du, nếu không ta sẽ nhờ ngài ấy xem bệnh cho lão sư. Y thuật của ngài ấy rất thần kỳ. Lúc ấy ta bị thương rất nghiêm trọng, nhưng hiện tại đã rất tốt."Rất nhanh Nguyên Tuấn đã dẫn mọi người đến homestay, lúc này thuộc hạ của hắn đã khống chế được tên đầu trọc.Trên tay tên đầu trọc còn cầm ống nước. Lòng hắn trầm xuống, hắn biết khi người của Cửu hoàng tử đến thì ngày lành của mình cũng chấm dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận