Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 235:

Chương 235:
Chương 235:
Ban đầu, nếu cô giấu diếm chuyện này thì chắc hẳn bây giờ đã cuống cuồng lên.À mà quên mất, cô căn bản không thể nào giấu diếm được, vì những món đồ ở cổ đại trong tay cô thì sao? Rồi đến việc cô mua một số lượng lớn hàng hoá ở hiện đại chẳng lẽ không bị phát hiện sao?Nói chung là không thể giấu được, nếu mấy năm trước thì còn có thể giấu diếm đôi chút, nhưng hiện tại thì không.Do đó khi có việc gì thì nêm thành thật khai báo nha.Hiện tại cô cũng không thể suy nghĩ gì nhiều, đi bước nào tính bước đó, thuận theo tự nhiên thôi.Chân Minh Châu: “Quyết định vậy đi, hình như tôi cảm thấy lòng mình đã nhẹ nhàng hơn đôi chút.”Giọng nói của Vu Thanh Hàn mang theo ý cười: “Bây giờ cô đi mua một chút thức ăn ngon, sau đó về nhà ăn uống thư giãn để xoa dịu tâm trạng nôn nóng. Những chuyện khác thì chờ tôi xử lý.”Chân Minh Châu: “Anh nuôi heo à, cái gì mà ăn ăn uống uống chứ.”Vu Thanh Hàn cười: “Cô nhìn bản thân mình như thế nào rồi, nên ăn nhiều một chút.”Thật ra Chân Minh Châu ăn rất nhiều, so với các cô gái khác ở hiện đại thì sức ăn của cô không nhỏ. Nhưng cô ăn nhiều lại không mập, thật là khiến mấy cô gái khác ghen tỵ mà.Bản thân Chân Minh Châu cũng cảm khái, chẳng lẽ là do khí hậu ở cổ đại tương đối tốt, đồ ăn lại tươi mới nên dù ăn nhiều cũng không dễ tăng cân sao?“Tôi cũng không muốn béo lên.”Vu Thanh Hàn: “Cô có ăn cũng không béo lên đâu.”Chân Minh Châu: “Lại gạt người.”Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn cúp điện thoại, tầm mắt thì đang nhìn vào một cửa hàng vịt.Cô muốn mua một ít cổ vịt cay.Nghĩ đến trong nhà còn có ba vị khách nên Chân Minh Châu quyết định mua thêm một ít, mấy thứ như xương vịt, lưỡi vịt, chân vịt đều không thể bỏ qua nha.Chân Minh Châu: “Còn phải mua hamburger, nhưng món này cô sẽ về thôn rồi mua.”Giá cả hợp lý lại ăn ngon.Tuy chỉ là nhái theo thương hiệu nhưng Chân Minh Châu cảm thấy còn ngon hơn hamburger McDonald's chính tông.Nói đến đây, Chân Minh Châu cũng cảm thấy tâm mình rất lớn. Tuy vừa rồi còn lo lắng, nhưng khi mỹ thực ở trước mặt thì toàn thân lập tức thả lỏng, nỗi lo âu vừa rồi cũng biến mất vào hư không. Cô mua rất nhiều đồ ăn ngon, sau đó lái chiếc Minibus thẳng tiến đến cửa hàng gà rán trong thôn.Sau khi Chân Minh Châu sửa sang lại homestay, dù khai trương chưa đến một năm nhưng cô đã trở thành khách hàng lớn của cửa hàng gà rán trong thôn.Không có cách nào, ai bảo chỗ cô thường xuyên có người đến, lại là nam giới nên sức ăn không hề nhỏ.Điều này chứng tỏ kiến thức và khẩu vị của mấy người Trương Lực không tệ, nhưng một phần cũng là do món ăn này đặc biệt. Ở cổ đại không có những món này, hơn nữa dù làm được món gà rán thì hương vị cũng không giống nhau, nên mỗi lần đến đây bọn họ đều rất hứng thú với những món ăn này.Vì rất hiếm thấy nên muốn nếm thử.Cũng nhờ vậy mà mọi người đều cảm thấy hạnh phúc.Vì thế nếu có thể, Chân Minh Châu đều sẽ mua những món này. Mỗi lần Chân Minh Châu đến cửa hàng đều mua rất nhiều giúp việc kinh doanh của họ tốt hơn rất nhiều. Đó là lý do tại sao Chân Minh Châu lại được chủ cửa hàng gà rán vô cùng yêu thích.Trước kia, trong thôn có được nguồn thu kha khá từ khách du lịch, nhưng hiện tại càng tốt hơn. Mỗi lần Chân Minh Châu đều mua số lượng lớn, không chỉ mang đến thu nhập cho họ mà một số người trong thôn cũng bắt đầu buôn bán thường xuyên hơn.Công việc kinh doanh suôn sẻ nên mọi người đều rất vui vẻ.“Ai nha, Minh Châu, bên chỗ cháu lại có khách trọ sao.”Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng ạ, lấy cho cháu năm cái hamburger cay và năm cái không cay, lại lấy thêm năm cân cánh gà.”“Được.”Hiện tại dù Chân Minh Châu mua bao nhiêu ông chủ cũng không hỏi thêm, dù gì cũng đã quen rồi.Lần này xem như mua ít hơn mấy lần trước.Ông chủ cười nói: “Hôm nay tính ra cháu mua không nhiều.”Chân Minh Châu: “Hôm nay chỉ có ba người khách, trong đó có một vị khách muốn ăn hamburger của chú, còn hai vị khách khác chưa ăn qua lần nào nên cháu không dám mua nhiều.”Ông chủ cười ha ha, nói: “Bọn họ ăn thử chắc chắn sẽ khen ngon, hương vị tươi mới.”Dứt lời, ông nhìn phía sau Chân Minh Châu, cách đó không xa có hai người đang đi đến, nói: “Trưởng thôn dẫn Tiểu Thạch Đầu đến đây mua đồ à.”Tiểu Thạch Đầu như một làn khói chạy đen vui vẻ ôm lấy Chân Minh Châu, nói: “Chị Chân, em rất nhớ chị.”Chân Minh Châu bế thằng bé lên: “Ai ui, em lại nặng thêm rồi.”Tiểu Thạch Đầu vỗ bụng nhỏ, nói: “Em ăn rất ngoan, ăn cơm rất nhiều.”Cậu ăn nhiều cơm nên đương nhiên sẽ béo lên nha.Cậu nhóc cười tủm tỉm, nói: “Em đã đi học, học được rất nhiều thức, còn biết đọc thơ nữa.”Chân Minh Châu rất phối hợp: “Em lợi hại như vậy sao.”“Vâng ạ.” Sau đó bắt đầu đọc thơ “Cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi thấm xuống đất...”Chân Minh Châu nhìn dáng vẻ lanh lợi, tinh thần phấn chấn của Tiểu Thạch Đầu thì nghĩ đến những chuyện hôm nay cô và Vu Thanh Hàn đã thảo luận với nhau. Sau đó nở nụ cười chân thành: “Em học giỏi quá đi, chị thưởng cho em món gì ngon có được không?”“Ông chủ, lấy thêm một cái hamburger.”“Chị mời em ăn hamburger.”Tiểu Thạch Đầu có chút xấu hổ, sau đó lại nhìn về phía Triệu Xuân Mai, Triệu Xuân Mai nói: “Nhanh cảm ơn chị đi.”Giọng Tiểu Thạch Đầu vang lên: “Cảm ơn chị Chân.”Chân Minh Châu: “Không cần khách sáo.”Triệu Xuân Mai bước lên, nói: “Cháu mời thằng bé ăn kem đi, dì định mua rất nhiều hamburger, mấy người ở ủy ban thôn không muốn ăn cơm căn-tin, muốn thay đổi khẩu vị một chút.”Chân Minh Châu bật cười, nói: “Vậy được. Tiểu Thạch Đầu, em thích ăn kem vị gì?”Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Dâu tây, em muốn ăn kem vị dâu tây.”Ông chủ: “Được nha, vậy chúng ta lấy vị dâu tây.”Chân Minh Châu: “Lấy cho cháu thêm mấy cái nữa, mỗi vị một cái.”Triệu Xuân Mai: “Cháu đúng là một bà chủ tốt, còn mua cả kem cho khách trọ.”Chân Minh Châu cười tủm tỉm: “Cháu lấy tiền nha.”Triệu Xuân Mai dở khóc dở cười vỗ cô một cái: “Dì còn không biết cháu sao? Cháu là người lương thiện, thật ra cháu không mua cũng không có việc gì. Vẫn là cháu có tấm lòng tốt.”Bà đón lấy Tiểu Thạch Đầu, nói: “Qua đây mẹ bế, đừng ôm chị Chân mãi như vậy, chị ấy ôm con không nổi đâu.”Tiểu Thạch Đầu: “Con đã sáu tuổi rồi nên có thể tự đi được.”Chân Minh Châu nhìn thấy dáng vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh của Tiểu Thạch Đầu, lại nhớ đến thời điểm cô vừa gặp thằng bé, lúc ấy cậu nhóc này đã năm tuổi nhưng không khác gì một đứa bé mới ba tuổi. Hiện tại đã khác trước rất nhiều, chỉ mới một năm mà cậu bé đã cao lớn hơn. Mặc dù không thể so sánh với bạn bè cùng trang lứa, nhưng cũng không còn giống với những đứa bé kém vài tuổi.Lúc này, Chân Minh Châu mới thật sự cảm thấy bản thân mình không làm sai, mà là đã làm được chuyện tốt.Tuy Tiểu Thạch Đầu và cô không phải người thân, nhưng nếu nghĩ đến một đứa bé đáng yêu như vậy phải mất mạng thì Chân Minh Châu liền cảm thấy thương tâm.“Tiểu Thạch Đầu, con mang túi thức ăn về cho chú Trương Vũ đi, chắc bọn họ sắp chết đói rồi.”Tiểu Thạch Đầu nghe lời gật đầu nói được, sau đó kiêu ngạo bước đi.Cậu là một đứa bé ngoãn, có thể làm tốt mọi chuyện.Thấy Tiểu Thạch Đầu chạy nhanh như bay, Triệu Xuân Mai lại dặn dò: “Cẩn thận một chút kẻo ngã.”“Vâng ạ!” Giọng nói vang dội vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận