Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 94: Trốn Học 2
Chương 94: Trốn Học 2
Tâm trạng Chân Minh Châu trầm xuống, nhưng vẫn quyết định cứu người.Bên cạnh Chân Minh Châu là gấu trúc nhỏ mũm mỉm, nhãi con "hai mắt thâm quầng" này vẫn lẽo đẽo theo sau Chân Minh Châu.Chân Minh Châu tự cổ vũ mình: "Chân Minh Châu, mày có thể làm được. Không thể áp đặt những tư tưởng ở hiện đại lên cổ đại, đây là hai thời không hoàn toàn khác nhau. Trước tiên cứu mạng hắn rồi tính tiếp."Sau đó cô nhìn gấu trúc nhỏ bên cạnh mình, nói: "Mi đang ở nhờ nhà chị thì phải bảo vệ chị, biết chưa."Lại nói: "Mi không trở về nhà sao! Đây chính là cơ hội về nhà đó!"Đây là chú gấu trúc nhỏ mấy ngày trước, cấp trên có ý muốn để nó trở về khu rừng ở cổ đại. Tuy rằng họ rất muốn "giữ lại" nó, nhưng dù sao đây cũng là gấu trúc hoang dã, nếu ép nó ở lại đây thì không tốt lắm.Hơn nữa, thật ra bọn họ cũng không muốn thường xuyên có sự biến động giống loài giữa cổ đại và hiện đại.Chỉ là ý tưởng thì tốt đẹp nhưng tiểu gia hỏa này lại không đi a.Gấu trúc nhỏ không giống với con người, người cổ đại chỉ cần mở cửa homestay thì có thể trở về cổ đại, nhưng gấu trúc thì không.Mấy ngày nay trời lại không mưa, nên không có biện pháp tiễn nó về cổ đại.Vì thế Chân Minh Châu bị "ép" tạm thời nhận nuôi nó. Người khác đều nhận nuôi chó mèo đi lạc, còn cô thì cao cấp hơn nhiều, tạm thời nhận nuôi gấu trúc đi lạc.Bất quá tên nhãi con này không hề có ý nghĩ gì về cuộc sống của mình. Vừa rồi Chân Minh Châu phát hiện trời mưa, sau khi trận đánh nhau kết thúc cô liền đi ra ngoài. Khi đó, cô đá nhẹ vào mông tiểu gia hoả này vài lần nhưng nó vẫn nằm im tại chỗ không chịu đi, dáng vẻ là muốn ăn vạ Chân Minh ChâuChân Minh Châu: "... Mi đúng là một con gấu trúc không biết phấn đấu, không muốn làm mà lại muốn hưởng."Nếu gấu trúc nhỏ biết mỏi chắc sẽ trả lời: Chị à, em không nghĩ sẽ phấn đấu.Chân Minh Châu: Cô thật quá khó khăn mà.Thật vất vả mới chờ đến ngày trời mưa, vậy mà gấu trúc nhỏ lại không đi, trước cửa nhà cô lại xuất hiện một đống "thi thể", đã vậy còn phải cứu thêm một phần tử bạo lực.Gặp phải người anh em này cô mới biết những việc và những người cô gặp trước kia chỉ thì độ khăn chỉ ở mức sơ cấp, hiện tại là khó khăn ở mức trung bình. Chân Minh Châu cũng không biết về sau thì những việc khó khăn ở mức cao sẽ như thế nào?Cô cố gắng đưa người vào trong phòng. Cũng may là cô đã sớm chuẩn bị xe đẩy.Chân Minh Châu đỡ người nọ nằm trên giường, nhìn thấy trên người hắn đều là máu.Hiện trường thật khủng bố mà.Chân Minh Châu không nhịn được lẩm bẩm: "Dù có đầu óc như thám tử lừng danh Conan cũng không thể lý giải được những việc xảy ra ở nơi này."Cô thật sự cảm khái vì lúc trước đã thông báo sự việc này. Nếu không cô phải tự mình đối mặt với những chuyện đã và đang xảy ra.Chân Minh Châu duỗi tay định cởi quần áo của người nọ để xem tình trạng vết thương của hắn như thế nào. Khi cô vừa khom lưng duỗi tay thì đột nhiên bị chế trụ.Nhìn lại thì thấy người nọ đã tỉnh, đôi mắt hắn tràn ngập vẻ công kích không khác gì với chó sói. Hắn chế trụ tay Chân Minh Châu rồi nhìn chằm chằm cô. Gương mặt tái nhợt không hề có huyết sắc, đôi môi khô khốc và trắng bệch cho thấy hắn rất suy yếu."Cô là ai?"Chân Minh Châu hoảng sợ nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần, cô nói: "Buông tay."Thấy người này vẫn không có ý định buông tay, tay còn lại của cô cầm côn điện gí vào người hắn, người nọ cảm nhận được cảm giác tê rần, sau đó liền ngất đi.Sau khi người nọ buông lỏng tay, Chân Minh Châu liền lắc lắc cánh tay của mình, người nọ nắm rất chặt, chỉ mới vài giây đã để lại dấu vết.Quả thật là nhân vật nguy hiểm. Chân Minh Châu nhìn hắn, không chút do dự còng tay hắn lại. Sau đó, cô nhớ lại những gì Vu Thanh Hàn đã từng làm mà giúp hắn xử lý miệng vết thương, hầu hết trên người hắn đều là vết thương do đao kiếm gây ra.Dù sao lúc trước, A Cửu cũng là bị đao kiếm chém trọng thương.Người cổ đại đúng là mãng phu, chỉ biết làm bừa, đánh giết lẫn nhau; không hề biết nương tay.Chân Minh Châu đơn giản xử lý vết thương, đầu tiên là cầm máu sau đó cho hắn uống các loại thuốc hạ sốt.Hiện tại, cô chỉ mong mưa nhanh tạnh để có thể gọi người đến giúp đỡ.Nhưng ông trời đúng thật là không chiều lòng người, đến sáng sớm ngày hôm sau mưa vẫn không ngừng. Tình huống của người áo đen này cũng không tốt lên, dù gì hắn cũng không giống với A Cửu. Tuy rằng bọn họ đều là lần đầu tiên uống thuốc hạ sốt, hiệu quả đúng là không tồi.Thế nhưng, vết thương của A Cửu không quá nghiêm trọng như vậy, còn người này thì cả người không chỗ nào là lành lặn."Ngô..."Một tiếng rên vang lên, Chân Minh Châu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía áo đen thì thấy hắn nhíu mi, đôi môi khẽ nhúc nhích.Chân Minh Châu nhanh chóng đi về phía giường để kiểm tra một chút, phát hiện hắn mơ mơ màng màng, trán thì nóng ran.Hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, chỉ nửa tỉnh nửa mê.Chân Minh Châu chắp tay trước ngực, không ngừng cầu nguyện: "Mưa nhanh tạnh, mưa nhanh tạnh đi."Cô chỉ là gà mờ thôi, trong tình huống nguy cấp như vậy nhất định phải tìm người giúp đỡ.Chân Minh Châu đang vô cùng sầu não, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng "rầm", nhìn qua thì thấy nhãi con gấu trúc đang ghé vào cửa.Chân Minh Châu: Thật hết nói nổi, tiểu gia hỏa này vẫn không chịu rời đi.Thật ra, đêm qua Chân Minh Châu không thể nào ngủ ngon. Bên ngoài đánh đánh giết giết, cô phải quan sát từng hành động nhỏ nên nào dám đi ngủ? Sau đó lại phải chăm sóc người bị thương nên càng không được nghỉ ngơi, dù rất mệt mỏi nhưng cô không thể ngủ.Tình huống của người này hiện rất xấu.Cả ngày hôm nay Chân Minh Châu đều rất lo lắng, còn không ngừng cầu nguyện. May mắn thay, lúc chạng vạng thì trời ngừng mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận