Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 199:
Chương 199:
Quả nhiên, vào đêm mưa hai ngày sau đó, nhóm người Trương Lực liền lại đây "tránh mưa."Thật ra khi thời tiết không tốt bọn họ đều đến đây "ở nhờ", nên Chân Minh Châu cũng quen rồi.Đối với yêu cầu nhỏ của Chân Minh Châu, Trương Lực không nói một lời liền đồng ý.Vì đối với bọn họ việc này chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức gì.Bọn họ đều là những người làm việc nhanh nhẹn, nếu đã đồng ý thì sẽ thực hiện ngay. Vì thế không đến mấy ngày tin đồn này đã được lan truyền rộng rãi.Tại Thạch gia thôn.Một người bán hàng rong đang khiêng đòn gánh đi vào thôn. Vừa nhìn thấy hắn, một vài bà lão và phụ nữ trung niên trong thôn liền chạy ra. Hầu hết những người như bọn họ rất ít khi lên trấn mà thường mua đồ từ người bán hàng rong.Một là vì tiết kiệm được thời gian, hai là người bán hàng rong sẽ bán lẻ các vật dụng hàng ngày.Hiện tại cuộc sống khó khăn nên mọi người cũng chỉ mua sắm trong giới hạn cho phép. Nếu chỉ mua một ít kim chỉ, thì thái độ của những chủ tiệm trong trấn sẽ chẳng mấy hoà nhã.Vì thế khi người bán hàng rong đi vào thôn mọi người liền ùa ra."Để tôi nhìn xem có thứ gì tốt không.""Đã lâu không có người bán hàng rong nào đến thôn chúng tôi, lần trước đến đây chắc là vào khoảng đầu năm ngoái thì phải? Cũng đã hơn một năm rồi.""Đúng vậy đó."Mọi người nhanh chóng chen vào, đột nhiên một vị đại thẩm lên tiếng: "Ai ui, tôi phải mua một ít kim chỉ, quần áo bị rách gần hết rồi. Không biết gần đây mấy người bán hàng rong đi đâu phát tài rồi, nên mới không đến thôn chúng ta."Người bán hàng rong nở nụ cười hàm hậu: "Gần đây chúng tôi đi đến mấy huyện phía nam, bên đó hàng hoá đa dạng nên mọi người đều đổ xô đến đó."Vốn dĩ vị đại thẩm chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ đến người bán hàng rong lại đáp lời. Vì thế bà ta bèn hỏi tiếp: "Cái gì? Bên đó cũng không giàu hơn chỗ chúng ta nha."Người bán hàng rong: "Các người chưa nghe nói gì sao?"Lời này vừa thốt ra liền thu hút sự hiếu kỳ của mọi người: "Thế nào? Có chuyện gì sao?"Người bán hàng rong kích động: "Các người đúng là không biết rồi, chuyện này xảy ra vào năm trước. Nghe nói có một vị quan đến đây làm việc, nghĩ đến ân nhân của mình cũng đang sinh sống ở đây. Lúc đó không phải nơi này đang bị hạn hán nghiêm trọng, thiếu thốn lương thực sao? Vị quan kia tự mình bỏ tiền ra mua vài xe lương thực tinh, định sẽ đến thăm hỏi và giúp đỡ ân nhân của mình vượt qua cửa ải khó khăn. Kết quả như thế nào các người có biết không?""Như thế nào?""Sau đó vị quan đó mới biết hai vợ chồng ân công của ông ấy đã qua đời. Ông ấy nhanh chóng tìm được nhà của bọn họ, nghĩ rằng dù ân công không còn nữa, nhưng cha mẹ huynh đệ và con cái của ân công vẫn còn sống, nên ông ấy muốn giúp đỡ một chút. Lúc ấy, vị quan đó còn nghĩ rằng vì thiếu thốn lương thực nên ân công bị chết đói. Nhưng kết quả không phải như vậy. Khi vị quan đó đến nhà ân công, chưa kịp vào cửa thì nhìn thấy huynh đệ của ân công ném con trai ân công vào Mãnh Hổ Lĩnh. Nơi đó có lão hổ, năm nào không cắn chết vài người? Nhà này thật đúng là độc ác. Vị quan này nổi giận, nhanh chóng chạy đi cứu đứa bé. Sau đó lại sai người đi hỏi thăm tin tức, cuối cùng mới biết hóa ra gia đình này đều là những kẻ hút máu. Hơn nữa, hai vợ chồng ân công không phải bị đói chết mà bị người nhà gián tiếp hại chết. Nghe nói huynh đệ nhà này vì muốn ép huynh trưởng đến dạy học cho một gia đình giàu có đã tính kế học sinh của hắn, kết quả là ân công đi cứu người chẳng may ngã vào bẫy thú nên mới qua đời."Vốn dĩ thôn dân của Thạch gia thôn đang vui vẻ nghe kể chuyện, nhưng khi nghe đến đây liền ngẩn người.Người bán hàng rong vờ như không chú ý, tiếp tục nói: "Vợ của vị ân công bị nhà đó đánh đập, mắng mỏ, ức hiếp, cuối cùng bị ép gả cho người khác để đổi mấy lương thực. Cùng đường cô ấy về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ nhưng lại bị đuổi đi, cuối cùng quyết định tự sát để giải thoát."Thôn dân của Thạch gia thôn: "!!!""Chuyện này đã lan khắp quận huyện bên kia, lúc ấy vị quan lớn đó tức giận đến phát điên. Còn nói sẽ xem đứa bé của ân công như con trai mình, dạy nó đọc sách để sau này làm quan. Mà vị quan này thật sự rất có tiền, thuê phòng trọ đều trả bằng vàng nén. Nghe nói ông ấy đang có công vụ nên không thể ở lại đây lâu, vì thế vẫn chưa tìm đến mấy người nhà đó. Nhưng ông ấy cũng nói sau khi giải quyết xong công vụ nhất định sẽ trừng trị mấy người nhà đó. Hơn nữa vị quan đó còn nói, nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử thấy chết không cứu, những điều học được trong sách vở đã bị chó ăn mất rồi, đến người nhà cũng không cứu giúp. Nếu người như vậy mà làm quan thì làm sao có thể giúp đỡ dân chúng, cũng chỉ là một tên quan hồ đồ không phân biệt thị phi. Chỉ cần ông ấy còn sống thì người nhà mẹ đẻ Thạch nương đừng mong sẽ thi đậu! Nếu may mắn thi đậu thì ông ấy sẽ khiến đường làm quan của họ trở nên trắc trở.""A!" Nghe đến đây, thôn dân của Thạch gia thôn vô cùng kinh ngạc, không nhịn được mà kêu lên, sắc mặt trắng hồng khó lường.Đối với bọn họ thì chuyện này không hề nhỏ."Nhưng chuyện này thì có liên quan gì với mấy huyện phía nam kia?" Có người đến đây thăm người thân không biết được chuyện này có liên quan đến Thạch gia thôn, nên chỉ hỏi về vấn đề này.Người bán hàng rong: "Vị quan kia không phải mua rất nhiều gạo và bột mì loại tốt sao? Nghe nói trên đường đi về phía nam liền dùng để trao đổi với thôn dân, bất cứ thứ gì cũng có thể lấy ra trao đổi. Ông ấy không phải vì kiếm tiền mà chỉ muốn âm thầm giúp đỡ mọi người. Việc này được rất nhiều người biết đến, vì những gia đình bình thường nào dám ăn gạo và bột mì loại tốt như vậy nên đều mang vào trong thành đổi thành lương thực phụ. Nhiều cửa hàng lương thực ở chỗ chúng ta và các quận huyện lân cận đều thu được không ít lương thực tinh. Có những thôn đoàn kết, bọn họ không đi riêng lẻ từng nhà mà cùng nhau đến các tiệm gạo để đổi lương thực, như vậy thì sẽ thương lượng được giá cả tốt hơn.""Tuy không có nhiều đồ lắm nhưng nhìn chung vẫn có thể lời được một ít. Những người bán hàng rong như chúng tôi thích đến mấy huyện phía nam là vì thôn dân bên đó có được một ít tiền nên mua kim chỉ cũng tương đối nhiều hơn.""Thật là tốt." Những người không biết chuyện gì nghe vậy đều rất hâm mộ.Những những người khác đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Câu chuyện này hình như là đã xảy ra ở thôn của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận