Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 308:
Chương 308:
Chân Minh Châu cảm thấy có gì đó không đúng, sao chỗ cô lại biến thành trung tâm môi giới và giới thiệu việc làm vậy.Cẩn thận suy nghĩ một chút thì thật đúng là kỳ quái, nhưng cô cảm thấy nếu Quan Hân thật sự đồng ý với lời đề nghị của Bạch Viễn thì cũng không phải là chuyện xấu. Nếu cô ấy vượt biển đến Đại Đường, thì không cần nói đến việc lòng người nham hiểm khó dò, chỉ cần nghĩ đến đường xá xa xôi, lênh đênh trên biển nếu gặp phải sóng to gió lớn thì có thể mất mạng. Vì thế, dù như thế nào thì việc đến Đại Đường cũng rất nguy hiểm, như vậy còn không bằng lựa chọn con đường tốt hơn - đó là rời đi cùng Bạch Viễn, biết đâu về sau cuộc sống sẽ có chuyển biến tốt đẹp hơn.Tuy Chân Minh Châu nghĩ vậy nhưng cũng không tuỳ tiện phát biểu ý kiến.Cô cũng nhìn ra Quan Hân là một người rất quyết đoán, người như vậy thì không cần người khác phải nói gì nhiều.Quan Hân đáp ứng sẽ suy xét, nên bọn họ liền nói đến chuyện khác.Chân Minh Châu: "Bạch lão sư, sao ông lại đến đây vào lúc này?"Bọn họ liên tục giao dịch, hơn nữa những việc này một mình Trương Lực cũng có thể xử lý, nếu không phải Trương Lực có thể làm chủ mọi việc thì hắn thân là tâm phúc của Cửu hoàng tử cũng đã không được an bài ở lại đây. Do đó Bạch Viễn cũng không cần thường xuyên đến đây.Bạch Viễn: "Tôi đến đón Từ Nhất Ninh và Văn Khâm."Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn bọn họ, nói: "Các người hành động thật nhanh, tôi còn nghĩ bọn họ phải ở đây thêm một thời gian nữa, bất quá rời đi sớm cũng khá tốt."Cô lười nhác vươn vai: "Thật ra như vậy thì tôi nhẹ nhàng đi không ít."Từ Nhất Ninh vẻ mặt đau lòng, nói: "Cô quá lãnh khốc vô tình, sao có thể làm tổn thương chúng tôi như thế, đã hứa chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời mà."Trán Chân Minh Châu đầy hắc tuyến: "... Ai nói với cậu những lời này?"Từ Nhất Ninh: "Không phải trong lòng chúng ta đã âm thầm mặc định như vậy sao?"Chân Minh Châu: "... Hừ!"Mọi người đều bật cười, Bạch Viễn nói: "E rằng lần này rời đi về sau bọn họ sẽ không có nhiều cơ hội gặp mặt bà chủ Chân. Không bằng đêm nay bà chủ Chân mời khách nhé?"Trên trán Chân Minh Châu liên tục xuất hiện vạch đen: "Tôi nghi ngờ mấy người lừa ăn lừa uống."Bạch Viễn: "Những chuyện như ăn uống sao có thể gọi là lừa gạt được."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Các người cũng thật quá đáng nha."Lời này không sai chút nào.Chân Minh Châu: "Chúng ta vào trong sân ngồi đi?"Bạch Viễn: "Được."Mọi người đều đi vào sân, Bạch Viễn cũng đưa cho Chân Minh Châu lễ vật mà ông mang đến. Lần này Bạch Viễn tặng cô một miếng bạch ngọc được khắc thành hình cải trắng, nước ngọc trong suốt như pha lê.Ông nói: "Tôi nhớ cô từng nói rất thích những thứ này nên đã chuẩn bị nó."Chân Minh Châu cười, sau đó lên tiếng cảm ơn.Cô nhìn kỹ một chút, nói: "Tôi đặt nó ở phòng đọc sách."Bạch Viễn: "Còn có một phần lễ vật nữa."Lần này ông không chỉ mang đến đây một món lễ vật.Chân Minh Châu: "Là cái gì?"Bạch Viễn bật cười, mở một chiếc hộp khác ra.Chân Minh Châu: "Fuck."Trong chiếc hộp này là một cây tài lộc được làm bằng vàng ròng, vàng được mài giũa sáng bóng, trông rất sang trọng và xa hoa."Cái này thoạt nhìn rất đẹp nha."Bạch Viễn bật cười: "Cô thích thì tốt rồi."Khi tặng quà cho người khác đương nhiên hy vọng đối phương sẽ thật sự yêu thích nó, như vậy bản thân người tặng quà mới cảm thấy thỏa mãn. Bạch Viễn thấy Chân Minh Châu thật sự rất vui vẻ, hai mắt trừng to, liền không nhịn được mà bật cười theo.Chân Minh Châu nghiêm túc, nói: "Xem như nể mặt mấy món quà này tôi sẽ chuẩn bị một bữa tiệc chia tay thật phong phú cho các cậu."Khóe miệng Từ Nhất Ninh giật giật: "Cô cũng quá thực tế rồi đấy? Vừa rồi không phải cô chẳng mấy vui vẻ sao."Chân Minh Châu: "Đây không phải muốn nói tiền là vạn năng hay sao?"Hình như cũng chẳng phải việc gì xấu.Chân Minh Châu lấy điện thoại ra bấm liên tục, nhiều người như vậy thì tự nấu ăn sẽ tương đối phiền phức, lúc này đặt thức ăn ngoài là tốt nhất. Tuy mấy tiệm cơm trong trấn không thích giao hàng xa, nhưng cô có thể nhờ Trương Vũ đi lấy, hì hì.Cô thật thông minh.Chân Minh Châu bắt đầu gọi món ăn.Lúc này, ánh mắt của Bạch Viễn lại rơi trên người Túc Ninh, ông nói: "Túc Ninh, ta thấy sức khỏe của ngươi hình như đã tốt hơn nhiều."Túc Ninh nhướng mày, ừ một tiếng.Không nói bất kỳ một lời dư thừa nào.Bạch Viễn: "Thời điểm ta đến đây, Cửu hoàng tử còn nhắc đến ngươi."Túc Ninh lại ừ một tiếng, dường như rất miễn cưỡng.Bạch Viễn cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy không sao cả, sau đó ông mỉm cười rồi quay sang nói chuyện với người khác."Quan Hân, ta định hai ngày nữa sẽ rời khỏi nơi này, cũng định sẽ đến tế bái lệnh tôn, ngươi có muốn đi cùng ta không?"Quan Hân nhìn về phía Bạch Viễn, nhẹ nhàng gật đầu.Sau đó cô ấy hỏi thẳng: "Hiện tại khắp nơi đều đang truy lùng ta, ta có thể đi sao?"Bạch Viễn hỏi lại: "Ngươi cảm thấy ta không thể xử lý tốt được việc nhỏ này sao? Nếu chỉ một việc cỏn con này ta còn không xử lý được thì không cần lưu lại phủ Cửu hoàng tử nữa."Quan Hân không nói thêm gì nữa.Dù là Túc Ninh hay Quan Hân cũng đều khiến người khác cảm thấy bản thân làm người rất thất bại.Nói chuyện với bất kỳ ai trong hai người bọn họ đều rất khó nhận được sự hồi đáp, khiến người khác cảm thấy buồn lòng.Bạch Viễn lại tiếp tục chiến đấu ở chiến trường thứ ba: "Từ Nhất Ninh, trong khoảng thời gian ở đây ngươi cảm thấy như thế nào?"Từ Nhất Ninh cao hứng: "Không tồi."Hắn tỏ ra khá hào hứng: "Ta đã học được rất nhiều kỹ xảo làm ăn buôn bán. Ta cảm thấy sau khi trở về có thể kiểm chứng một chút, ta phải để cho cha ta biết kinh doanh cũng là con đường đi đến thành công."Bạch Viễn: "Ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận