Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 387:

Chương 387:
Chương 387:
Hai người nhanh chóng cùng những người còn lại làm thủ tục kiểm tra an ninh rồi lên máy bay, phải nói là Túc Ninh thật sự không ngờ việc kiểm tra lại nghiêm ngặt như vậy. Ở cổ đại, thời điểm tiến cũng cũng không kiểm tra gắt gao đến thế.Túc Ninh tò mò hỏi: "Thứ bọn họ đang cầm trong tay quét tới quét lui là gì vậy?"Vu Thanh Hàn: "Thứ đó là để kiểm tra xem trên người cậu có gì không thích hợp không. Nếu có thì nó sẽ reo lên."Túc Ninh kinh ngạc: "Thần kỳ như vậy sao? Thế gian này còn có thần vật như vậy?"Vu Thanh Hàn: "Lát nữa khi lên máy bay cậu cũng sẽ cảm thấy máy bay là thần vật."Túc Ninh mím môi, đi tới bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn những máy bay bên ngoài cửa sổ, anh nhướng mày, trong lòng cảm thấy vật này quá thần kỳ.Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại đây chỉ là thứ bình thường.Tất cả mọi thứ đều không có gì thần kỳ cả, anh đã quen với việc nhìn thấy những thứ "không giống bình thường" ở khắp mọi nơi.Quan sát trong chốc lát, anh cảm thấy từ máy bay hình như không thích hợp lắm, phải nên gọi là "gà bay", rõ ràng có đôi cánh dài đến vậy."Cậu đang nhìn gì đó?"Vu Thanh Hàn đi tới, nói: "Vừa rồi có thông báo lên máy bay.""Tôi biết rồi."Mấy vị chuyên gia đều là lão đồng chí, nên tất cả đều được sắp xếp vào khoang hạng nhất, Túc Ninh với thân phận đặc biệt "cổ nhân" cũng ngồi ở khoang này, một vài người khác đều ngồi ở khoang phổ thông. Vu Thanh Hàn cũng giải thích với anh về sự khác biệt này.Túc Ninh lúc này chợt hiểu ra: "Càng tiêu nhiều tiền thì đi máy bay càng thoải mái hơn."Vu Thanh Hàn: "... Đúng vậy."Túc Ninh mỉm cười, quả nhiên điểm này vẫn không hề thay đổi. Từ cổ chí kim đều như thế, tiền rất quan trọng.Hai người ngồi cạnh nhau, Túc Ninh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: "Chút nữa máy bay sẽ cất cánh bay lên..."Vũ Thanh Hàn: "Đúng vậy, cậu không cần quá lo lắng. Ban đầu khi vừa cất cánh có thể cảm thấy không quen, nhưng chỉ cần hơi mở miệng ra là được. Không có vấn đề gì lớn."Túc Ninh gật đầu: "Tôi đã biết.""Cậu có thấy dây an toàn không? Cái này phải kéo qua thắt lại, lúc cất cánh cậu phải tắt điện thoại hoặc chỉnh sang chế độ máy bay..." Vu Thanh Hàn giải thích, mặc dù anh là một người thích lải nhải, nhưng tại thời điểm này cũng cảm thấy việc hướng dẫn người khác thật sự rất mệt mỏi.Không phải vì nói nhiều nên cảm thấy mệt, mà là mệt tâm.Giờ phút này anh cảm thấy mình giống như một người mẹ. Bên cạnh đó lại cảm thấy Chân Minh Châu đúng là một người lợi hại, cô luôn giới thiệu, cung cấp cho Túc Ninh những kiến thức cơ bản mà không hề phàn nàn hay oán giận.Quả nhiên Chân Minh Châu là người tài giỏi về mọi mặt."Chuyến đi của chúng ta sẽ kéo dài khoảng ba giờ, thời gian không tính là ngắn, sau khi máy bay cất cánh nếu cậu cảm thấy mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi, cũng có thể điều chỉnh chỗ ngồi sao cho thoải mái." Đúng như lời Vu Thanh Hàn nói, máy bay rất nhanh đã cất cánh, Túc Ninh ngồi bên cạnh cửa sổ, hai tay nắm chặt tay vịn ghế ngồi, hàm dưới căng ra, có thể thấy được bắp thịt trên cánh tay. Hẳn là anh rất căng thẳng.Vu Thanh Hàn: "Hiếm khi xảy ra tai nạn máy bay, hầu như là không có, nên cậu cũng không phải lo lắng."Túc Ninh nhìn về phía Vu Thanh Hàn, nói: "Tôi biết sẽ không có vấn đề, tôi cũng biết hệ số an toàn rất cao, nhưng tôi không thể khống chế nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng."Anh rất thẳng thắn, dù sao cũng chỉ là người bình thường, anh khẽ mỉm cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.Vu Thanh Hàn: "Chỉ là... Vậy thì tôi cũng không biết phải giải tỏa như thế nào, nhưng dù thế nào thì dần dần sẽ tốt hơn thôi, đi thêm vài lần nữa thì sẽ quen."Túc Ninh gật đầu.Vu Thanh Hàn thấy sắc mặt Túc Ninh tái nhợt, suy nghĩ chốc lát liền chủ động thay đổi đề tài để phân tán lực chú ý Túc Ninh: "Không biết gia hỏa Chân Minh Châu lúc này đang làm gì ở homestay nữa?"Túc Ninh nhìn bên ngoài càng ngày càng cao, tất cả những tòa cao ốc đều biến thành chấm nhỏ, mà chiếc máy bay thần kỳ này cũng dần tiến vào tầng mây, tim của anh cũng đập nhanh hơn.Thế nhưng khi nhắc đến Chân Minh Châu đã khiến anh tỉnh táo lại, anh thấp giọng nói:"Hẳn là cô ấy đang ở nhà nằm ăn trái cây và bấm điện thoại."Dừng một chút, lại nói tiếp: "Hoặc là xem ti vi, hiện tại cô ấy xem ti vi nhiều hơn trước kia."Quả nhiên Túc Ninh rất hiểu Chân Minh Châu, nên không bất ngờ khi anh có thể đoán được.Vu Thanh Hàn: "Cuộc sống của cô ấy không tồi chút nào."Túc Ninh: "Cũng không phải như vậy."Túc Ninh nghiêm túc nhìn Vu Thanh Hàn, nói: "Không quan trọng cuộc sống của cô ấy tốt hay không tốt, nhưng ngày thường cũng cần thư giãn một chút, mỗi khi cô ấy tiếp khách từ cổ đại đến đều cảm thấy thần kinh căng thẳng. Con người cần phải có thời gian để thư giãn, nếu lúc nào cũng căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến công việc, cô ấy có thời gian giải trí như hiện tại là rất tốt."Vu Thanh Hàn cười nói: "Tôi thấy cô ấy vẫn luôn thích ứng rất tốt, dù cậu cảm thấy cô ấy căng thẳng nhưng khi tiếp đón khách vẫn rất niềm nở."Nhưng Túc Ninh lại không cảm thấy như vậy, anh nói: "Tôi cảm thấy cô ấy chỉ ra vẻ thoải mái mà thôi, cũng giống như anh vậy. Bên ngoài trông anh rất thoải mái, nhưng khi làm việc đều rất nghiêm túc. Cũng giống như anh không hoàn toàn tín nhiệm tôi, không phải sao? Thoạt nhìn Chân Minh Châu trông rất thoải mái, nhưng đến giờ cô ấy vẫn luôn đề phòng những người đến từ Túc triều. Bất kể lúc nào, chỉ cần chuông cửa vang lên hoặc có tiếng gõ cửa, dù khẩn cấp thì cô ấy vẫn sẽ kiểm tra camera giám sát trước, hơn nữa tuyệt đối sẽ không dẫn những người xa lạ đến phòng khách. Tôi nghĩ đây là bản năng phòng bị của cô ấy. Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện xấu, tính cảnh giác cao là chuyện tốt, nhưng tóm lại cô ấy cần có thời gian nghỉ ngơi."Hiếm khi Vu Thanh Hàn nhìn thẳng vào Túc Ninh.Túc Ninh cụp mắt xuống, sau đó nói: "Thỉnh thoảng nên để cô ấy nghỉ ngơi, tìm người khác thay cô ấy trông coi homestay Xuân Sơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận