Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 271:
Chương 271:
Năm vị chuyên gia, thêm Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn, tổng cộng là bảy người.Trong quá trình đánh giá tâm lý, chắc chắn Chân Minh Châu không được phép xuất hiện, chỉ có thể chờ đợi bên ngoài.Nhưng trước khi bắt đầu, Chân Minh Châu cũng hỗ trợ làm một số việc; hiện tại công tác đánh giá tâm lý cũng cần đến công cụ hỗ trợ.Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Chân Minh Châu chủ động đi tìm Túc Ninh. Lúc này Túc Ninh đang ngồi bên giường rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ điều gì, khi nhìn thấy Chân Minh Châu đi vào mới ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ bắt đầu sao?"Chân Minh Châu gật đầu, chân thành nói: "Chúc anh may mắn, cố lên."Nghe được lời này, ánh mắt Túc Ninh sáng rực lên vài phần, mỉm cười gật đầu, nói: "Nhất định là vậy."Hai người cũng không nói chuyện phiếm, Túc Ninh nhanh chóng đi theo Chân Minh Châu đến khu vực bên kia phòng khách, Túc Ninh đi vào còn Chân Minh Châu đứng ở cửa, cô chống cằm nhìn hoa cỏ trong sân.Lúc này, cô nhìn thấy Từ Nhất Ninh đang thăm dò nhìn sang đây.Ngay khi bắt gặp ánh mắt của Chân Minh Châu, hắn liền hỏi: "Hắn không có việc gì chứ?"Chân Minh Châu lắc đầu, nói: "Sẽ không sao đâu, không cần lo lắng."Cô cũng không rời đi mà đứng tựa người vào cửa, dáng vẻ phát ngốc.Chân Minh Châu cũng không biết rõ tâm trạng lúc này của bản thân, hy vọng hắn được ở lại hay là không.Đối với Tiểu Thạch Đầu, cô biết nếu thằng bé đến hiện đại sẽ tốt hơn, nên lúc ấy không hề do dự, nhưng hiện tại Túc Ninh thì khác...Cô cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.Nhưng đáy lòng cô vẫn thoáng qua những cảm xúc phập phồng.Có lẽ vì Chân Minh Châu không muốn nói chuyện phiếm, nên Từ Nhất Ninh chỉ liếc mắt một cái rồi rụt đầu lại, sau đó nhìn biểu đệ nhà mình đang xem ti vi một cách say sưa, nói: "Hoàng Dung chính là tiểu ăn mày kia."Văn Khâm gật đầu."Mấy người vừa đến trông rất kỳ quái."Cuối cùng Văn Khâm cũng quay đầu lại: "Biểu ca, chuyện này không liên quan đến chúng ta."Chuyện này là đương nhiên, nhưng Từ Nhất Ninh vẫn nói: "Chỉ là ra cảm thấy có chút kỳ quái.""Huynh đừng nghĩ vậy, có lẽ người ta tại cảm thấy chúng ta mới kỳ quái đấy. Chúng ta chỉ là khách trọ mà thôi, làm khách phải hiểu đạo làm khách, không thể tìm hiểu quá nhiều. Bọn họ để chúng ta ở đây học tập là tốt lắm rồi. Huynh không biết mấy ngày nay đệ đã ghi chép được khá nhiều thông tin bổ ích đấy, trở về đệ sẽ thực hành ngay. Lúc này đệ đã biết vì sao Bạch lão sư sau khi hồi kinh lúc đều nhốt mình trong phòng. Nếu biết được nhiều thứ như vậy đệ cũng muốn nghiệm chứng một chút."Từ Nhất Ninh: "Hai người thật là..."Văn Khâm: "Vậy nếu có người nói chuyện làm ăn buôn bán với huynh, huynh có kích động đến mức ngủ không ngon hay không?"Từ Nhất Ninh: "Đương nhiên.""Như vậy không phải quá rõ rồi sao?"Rất nhanh hai người đã đạt được nhận thức chung.Nhưng dù biết vậy thì nhiều chuyện một chút cũng chẳng sao.Từ Nhất Ninh: "Người tên Túc Ninh này nhất định có vấn đề.""Được rồi, huynh đừng làm phiền đệ xem Hoàng Dung.""Đây là phim người đó tìm cho ta, sao đệ lại nghiện rồi.""Chẳng lẽ chỉ mình huynh được phép thích nàng ấy, còn đệ thì không sao. Nàng ấy cổ linh tinh quái rất đáng yêu."Từ Nhất Ninh: Dáng vẻ của đệ như cậu thì có tư cách gì chê cười ta?Chó chê mèo lắm lông. Như nhau cả thôi.Hai người ngồi trước ti vi, chăm chú xem phim.Bọn họ có thể tập trung xem phim truyền hình mà không bị phân tâm, nhưng Chân Minh Châu thì không. Hiện giờ Chân Minh Châu vô cùng căng thẳng, nhưng bản thân cô không biết tại sao mình lại như vậy, cô chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, thình thịch liên hồi.Trong phòng vẫn đang tiến hành đánh giá tâm lý, dường như cuộc trò chuyện chưa có dấu hiệu kết thúc.Chân Minh Châu nghĩ chẳng lẽ cô hồi hộp như vậy là vì Túc Ninh không giống với những người khác?Dù gì hắn cũng là người được cô cứu đến hai lần.Chân Minh Châu miên man suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu, hành động này như muốn loại bỏ mấy suy nghĩ vớ vẫn ra khỏi đầu, muốn bình tĩnh hơn một chút.Nhưng sao bọn họ lại nói chuyện lâu đến vậy.Vốn dĩ Chân Minh Châu nghĩ chỉ cần một hai giờ là đủ rồi, nhưng không nghĩ đến cuộc trò chuyện này lại kéo dài đến tám giờ.Tám giờ đấy.Chân Minh Châu cảm thấy mình chờ đợi đến mức sắp hoá thành tượng đá.Cô cũng không có tâm trạng nấu bữa tối cho Từ Nhất Ninh và Văn Khâm, nên đơn giản để bọn họ tự nấu mì ăn liền. Bản thân cô vẫn đứng chờ ở cửa, lúc này đến ánh trăng cũng mờ dần.Đến 10 giờ 30 phút, cuối cùng bọn họ cũng kết thúc.Chân Minh Châu: Thân thể mấy lão đồng chí này cũng thật khỏe mạnh.Chỉ là nói như vậy thôi, nhưng khi những người này đi ra, cô nhìn thấy sắc mặt bọn họ đã tái nhợt.Trên thực tế, cơ thể của họ cũng không thể nào chịu nổi.Nhưng khi mọi việc chưa kết thúc thì không ai có thể nghỉ ngơi.Sắc mặt của mọi người đều tái nhợt.Xem ra chỉ mình người bệnh Túc Ninh có trạng thái tốt hơn chút.Chân Minh Châu lập tức bước lên, nói: "Mọi người đều đói bụng rồi, để tôi đi nấu sủi cảo."Bởi vì không biết khi nào bọn họ mới kết thúc, nên cô vẫn chưa chuẩn bị thức ăn.Túc Ninh nấm lấy cổ tay Chân Minh Châu, nói: "Tôi đi với côChân Minh Châu quay đầu lại nói: "Anh vẫn ổn chứ?"Túc Ninh: "Tôi cũng không biết có được hay không, nhưng những điều nên nói hay không nên nói tôi đều nói cả. Mọi người đều đang muốn ăn cơm, để tôi giúp cô một tay."Chân Minh Châu ừ một tiếng rồi đi đến nhà bếp, Túc Ninh cũng đi theo bên cạnh cô.Trưởng phòng Thẩm nhìn thoáng qua Vu Thanh Hàn, hung hăng liếc anh ấy một cái, nói: "Cậu đúng là vô dụng, nhìn xem người ta biết nịnh nọt chưa kìa."Vu Thanh Hàn khoát tay: "Tôi không làm được."Thẩm Nham bật cười to.Mấy giáo sư tâm lý học cũng đã hoàn tất việc sửa sang lại tài liệu rồi cho vào cặp sách, khoá lại. Sau đó nhìn vào màn đêm rồi nhẹ nhàng thở ra.Tuổi đã cao nên thật sự rất mệt."Ấy?"Một trong số các vị giáo sư đang dán mắt vào những bông hoa trong sân, dường như chỉ cần hai ba bước là đã chạy ra đến sân, nói: "A, đây là giống hoa lan cực phẩm, không ngờ nơi này lại có loài hoa này."Cái gì, để tôi nhìn xem!"Lại thêm một người nữa lao ra.Vu Thanh Hàn mỉm cười, thì thầm vào tai Thẩm Nham: "Tôi cảm thấy Chân Minh Châu không thể giữ nổi mấy chậu hoa này."Thẩm Nham chỉ biết im lặng thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận