Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 249:

Chương 249:
Chương 249:
Trương Lực cũng không ở lại homestay quá lâu, sau khi thu được một đống chiến lợi phẩm liền nhanh chóng rời đi. Hắn chào tạm biệt mọi người rồi vội vàng trở về dịch quán.Túc Ninh lặng lẽ đóng cổng lại.Từ Nhất Ninh cảm khái: "Trương thống lĩnh có chút giống kẻ trộm."Chân Minh Châu: "..." Cái này thì có quan hệ gì với trộm chứ?"Cô tò mò nói: "Nghe nói cha cậu là đại nho đương thời?"Từ Nhất Ninh: "Đúng vậy."Hắn kiêu ngạo: "Ở phương diện nghiên cứu và học vấn, phụ thân tôi rất có danh khí, chỉ là tôi còn chưa bằng một phần của ông ấy, tôi không có năng khiếu học tập. Nếu cô nói chuyện làm ăn buôn bán thì tôi khá hứng thú, còn nếu nói về chuyện học tập thì không.""Phụ thân tôi nói biểu đệ rất có thiên phú ở phương diện học tập."Lúc này Văn Khâm đang đi đến, hắn nhìn áo mưa của Chân Minh Châu, nói: "Bà chủ, bộ quần áo này là để tránh mưa sao?"Chân Minh Châu gật đầu, áo mưa cũng không quá đặc biệt đúng không?"Có thể cho tôi nhìn một chút không? Tôi có chút tò mò."Chân Minh Châu nhướng mày: "Cậu chưa từng thấy qua loại áo mưa này sao?"Văn Khâm lắc đầu, thành thật nói: "Chưa từng nhìn thấy qua."Chân Minh Châu vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến áo mưa cũng là thứ hiếm lạ. Với cô thì đây là thứ dễ dàng có thể mua được ở một cửa hàng tạp hoá thông thường.Chân Minh Châu: "Vậy các người dùng cái gì tránh mưa? Không lẽ những gia đình phú quý cũng mặc áo tơi sao?""Chủ yếu là che dù, đương nhiên là cũng có áo mưa, nhưng chất liệu khác với loại áo này của cô."Chân Minh Châu: "Nếu vậy cậu chờ một chút, tôi sẽ đi lấy cho mỗi người một kiện, như vậy nếu hai người có đi ra sân khi trời mua thì cũng tiện hơn. Hiện tại đã vào mùa mưa, bên này mưa to gió lớn, che dù sẽ rất bất tiện, vẫn nên mặc áo mưa thì hơn.""Cho chúng ta?"Chân Minh Châu: "Nếu không thì sao."Cô nói chưa đủ rõ ràng sao?"Ồ, ồ, vậy cảm ơn bà chủ."Chân Minh Châu: "Hai người chờ một chút..."Chân Minh Châu đều đối xử với mọi người như vậy, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện xấu gì thì cô cũng không thèm để ý đến những việc nhỏ nhặt.Những thứ này đối với cô mà nói không tính là gì, nhưng nếu có ích cho người khác thì cô sẵn sàng chia sẻ.Túc Ninh: "Để tôi đi cùng cô, tôi đã nhìn thấy cô đặt áo mưa ở bên dưới chiếc rương."Chân Minh Châu: "Vậy sao? Thế thì làm phiền anh."Hắn cùng với Chân Minh Châu đi tìm áo mưa, tiện thể nói chuyện của chị em Cẩu Đản: "Cẩu Đản không nói dối."Chân Minh Châu mỉm cười: "Vậy thì thật tốt."Cô nói: "Anh cảm thấy bọn họ có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt hay không?"Túc Ninh: "Có thể! Đừng thấy bọn họ còn nhỏ, thật ra giải quyết như bây giờ là cách tốt nhất đối với hai đứa bé đó. Bọn họ không giống với Lâm Tú Tuệ. Nói thật, nếu để Lâm Tú Tuệ tự mình sinh hoạt chưa chắc đã được như hai đứa nhỏ này. Từ lúc hiểu chuyện thì bọn họ đã bắt đầu xin cơm, những đứa bé kiếm ăn trên phố đều có chút tâm cơ và nhãn lực. Chỉ cần có tiền là có thể sống sót, tóm lại không ai có thể chăm sóc ai cả đời, nên từ lúc bắt đầu cứ như vậy thì sẽ tốt hơn."Chân Minh Châu: "Cũng không biết mười lượng bạc có đủ hay không."Túc Ninh liếc nhìn Chân Minh Châu, nói: "Những gia đình bình thường một năm dành dụm cũng chưa đến mười lượng, như thế đã tốt lắm rồi. Nếu đưa bọn họ nhiều hơn ngược lại cũng không phải chuyện tốt, tôi cảm thấy số bạc hiện tại không ít cũng không quá nhiều, như vậy vừa gãi đúng chỗ ngứa. Nếu đưa bạc quá nhiều sẽ khó tránh khỏi việc tiêu xài hoang phí; bọn họ vẫn là con nít, nếu không có nhiều tiền thì sẽ không xúc động mà tiêu tiền bừa bãi. Tiêu nhiều tiền trong thời gian ngắn rất dễ dàng bị người khác theo dõi, nhưng bọn họ lại không có sức chiến đấu, như vậy rất nguy hiểm. Nếu đưa bạc quá ít thì bọn họ lại không thể mua được những vật dụng cần thiết cho cuộc sống mới. Vì thế tôi cảm thấy như bây giờ là rất tốt."Chân Minh Châu khiêm tốn lắng nghe. Sau đó liền nói: "Ở phương diện này thì anh hiểu biết nhiều hơn tôi."Túc Ninh nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói với mấy người ở chỗ Trương Lực giúp chúng ta theo dõi hai tỷ đệ bọn họ. Cô cứ yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng sẽ nhanh chóng biết được."Chân Minh Châu nghe vậy thì bật cười, gật đầu nói: "Vẫn là anh cẩn thận."Túc Ninh mím môi, nhưng vẫn không giấu được khoé môi đang cong lên.Ở homestay, hai người đang nói chuyện về hai chị em Cẩu Đản, cùng lúc đó ở miếu hoang hai chị em bọn họ cũng đang nói về cuộc gặp gỡ kỳ diệu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận