Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 242:

Chương 242:
Chương 242:
Đêm khuya, mưa ngày một to hơn, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên đánh thức Chân Minh Châu.Chân Minh Châu mơ hồ ngồi dậy, cô vỗ nhẹ lên mặt cho tỉnh táo rồi vội vã mặc áo khoác rồi đi xuống lầu. Nhưng cô là người cẩn thận, ngay cả khi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập cô cũng không lập tức đi ra ngoài, ngược lại là đến xem camera quan sát.Người đứng ở cổng là Trương Lực, hắn mặc áo mưa, dáng vẻ nóng nảy không ngừng đi qua đi lại.Chân Minh Châu nhanh chóng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Túc Ninh, hắn nói: "Bà chủ, để tôi ra mở cửa."Chân Minh Châu: "Không sao đâu, là sư phụ Trương Lực."Chân Minh Châu vội vàng đi ra mở cửa: "Trương Lực sư phụ, sao lúc này anh lại đến đây?"Tuy rằng mỗi khi trời đổ mưa Trương Lực đều sẽ đến đây, nhưng không có chuyện nửa đêm đến quấy rầy người khác như vậy, hắn là người biết giữ phép lịch sử tối thiểu.Hắn cười khổ, ngay sau đó liền nói: "Bà chủ, thật xin lỗi vì quấy rầy cô lúc nửa đêm, nhưng thật sự tôi không còn cách nào khác. Trên đường trở về, nhóm người Bạch lão sư gặp phải phiền toái, khẩn cấp xin giúp đỡ. Tôi chỉ có thể đến xin cô giúp đỡ."Chân Minh Châu: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vào nhà rồi nói tiếp."Trương Lực lập tức đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: "Trên đường trở về, nhóm người Bạch lão sư bị kẻ xấu tính kế, vô tình tiếp xúc với nguồn nước ở vùng ôn dịch. Tuy rằng tên nội gián đó đã bị xử lý nhưng bọn họ đã uống qua loại nước kia nên không dám tùy tiện đi tiếp, nếu thật sự mắc phải bệnh dịch thì đi tiếp có thể sẽ khiến bệnh lây lan. Vì thế Bạch lão sư hiện đang nghỉ ngơi tại chỗ, đồng thời cố gắng xử lý mọi chuyện."Nếu không phải sự việc cấp bách, Trương Lực cũng không đến đây vào giờ này.Chân Minh Châu vừa nghe vậy liền nói: "Tôi có thuốc, anh theo tôi vào đây."Lúc này Chân Minh Châu vô cùng biết ơn sự dặn dò và chuẩn bị của Vu Thanh Hàn, vì homestay có thể xuất hiện ở cổ đại bất kỳ lúc nào, do đó anh thật sự không yên tâm về Chân Minh Châu nên đã chuẩn bị rất nhiều thuốc men và các loại thuốc khử trùng cho cô, như vậy cô có thể sử dụng trong bất cứ tình huống nào.May mắn thay, dưới sự phát triển của y học hiện đại, nhiều căn bệnh ở thời cổ đại đã không còn là bệnh nan y. Những chứng bệnh đó đều có thể được chữa khỏi bằng thuốc.Tuy nhiên, vì chỗ Chân Minh Châu thường có những người lạ mặt xuất hiện nên Vu Thanh Hàn đã chuẩn bị rất nhiều loại thuốc khác nhau, có thể sử dụng khi cần thiết. Không nghĩ đến lần này lại thật sự dùng đến.Chân Minh Châu: "Nếu là bệnh dịch thì tôi có thuốc, anh bảo Bạch lão sư uống thuốc theo đúng hướng dẫn, số thuốc còn dư lại thì giao cho ông ấy bảo quản. Nhưng các loại thuốc này đều có hạn sử dụng.""Hạn sử dụng?"Trương Lực không hiểu lắm.Chân Minh Châu: "Tức là thuốc này nếu quá hạn sử dụng thì hiệu quả không còn được như trước nữa, uống vào cũng không có tác dụng gì. Vì thế, nếu quá hạn sử dụng thì ông ấy phải thiêu hủy ngay."Trương Lực nghiêm túc nói: "Được, tôi hiểu rồi.""Ở đây tôi còn có một số thứ có thể giúp ích trong việc phòng ngừa dịch bệnh, anh mang đến giao cho Bạch Viễn.""Cảm ơn bà chủ."Lúc này, Chân Minh Châu đang nghiêm túc tìm hòm thuốc, nói: "Không cần cảm ơn, ít nhiều gì tôi và Bạch Viễn cũng là người quen, con người của ông ấy cũng không xấu, giúp đỡ ông ấy cũng là việc nên làm."Chỉ cần nhìn vào việc Bạch Viễn dừng chân nghỉ ngơi, không tiếp tục lên đường để tránh làm lây lan dịch bệnh, thì cô cảm thấy nhân phẩm người này không tồi.Ở hiện đại, mọi người đều tự giác ý thức được việc này, nhưng với người cổ đại thì đây là chuyện hoàn toàn khác. Chưa kể Bạch Viễn mang theo số lượng lớn hàng hóa, ông ấy phải nhanh chóng rời khỏi địa giới của bốn tỉnh Trung bộ để hồi kinh, dưới tình huống như thế ông ấy cũng không hành động lỗ mãng, nên Chân Minh Châu cảm thấy một người như vậy rất đáng được giúp đỡ.Rất nhanh cô đã tìm thấy thuốc: "Chính là những thứ này."Trương Lực mừng rỡ: "Tôi sẽ lập tức mang đi."Chân Minh Châu: "Chỗ tôi có túi ni lông chống nước, anh bỏ thuốc vào đó đi."Trương Lực: "Đại ân của cô không lời nào cảm tạ hết được."Chân Minh Châu nhướng mày, mỉm cười nói: "Như vậy thì không được nha."Trương Lực sửng sốt.Chân Minh Châu ngạo kiều, nâng cằm nói: "Hay là trả thù lao cho tôi là một rương hoàng kim đi? Chẳng lẽ tính mạng của Bạch lão sư và nhiều người khác không đáng giá một rương hoàng kim sao?"Trương Lực nghe xong liền vui vẻ nói: "Đương nhiên là đáng giá, chỉ là tôi nghĩ nếu Bạch lão sư biết được tính mạng của mình cùng nhiều người khác chỉ đáng giá một rương hoàng kim thì hẳn là sẽ rất khó chịu."Mặc dù đang nói đùa, nhưng hành động của hắn không hề chậm lại, nhanh chóng bỏ mọi thứ vào túi ni lông rồi nói: "Vậy tôi đi trước, cảm ơn bà chủ."Chân Minh Châu: "Anh đi nhanh đi, chuyện này không thể chậm trễ."Cũng may là giữa trưa hôm nay Bạch Viễn mới khởi hành, chắc cũng chưa đi xa lắm, nên dù có chậm một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng Chân Minh Châu không muốn chậm trễ, mặc kệ là bệnh gì cũng nên điều trị sớm.Trương Lực gật đầu: "Cảm ơn."Hắn vội vàng ra cửa, Chân Minh Châu vừa đi ra ngoài liền thấy Túc Ninh đứng ở trong sân, hắn rất có chừng mực, không tự ý bước vào nhà."Sao anh cũng dậy rồi?"Túc Ninh: "Tôi không yên tâm, không có việc gì chứ?"Chân Minh Châu ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi."Mưa vẫn nhẹ rơi tí tách, Chân Minh Châu nói: "Anh về nghỉ ngơi đi."Cô ngẩng đầu nhìn Túc Ninh, nói: "Anh bị thương vẫn chưa khỏi, nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Những chuyện bèn này anh không cần lo lắng."Cô cười nói: "Cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều để sớm phục hồi sức khỏe."Túc Ninh gật đầu: "Được."Hắn nói: "Để tôi đi đóng cửa."Một lúc sau hắn lại nói: "Tôi nghĩ những người nên thức dậy đều đã thức dậy."Hắn liếc mắt quan sát một vòng rồi đóng cửa lại. Chân Minh Châu lại không hề cảm thấy kinh ngạc, Trương Lực gây ra tiếng động lớn như vậy nên bị người khác nghe được cũng không có gì lạ.Cô nói: "Nghe thấy hay không nghe thấy cũng chẳng sao cả, đã khuya rồi vẫn nên đi ngủ thôi."Cô cũng không quan tâm quá nhiều đến những chuyện đó, thấy không gian đã khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có, cô nhanh chóng thu gom quần áo rồi đi vào nhà, khi đến cửa dường như cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, bèn nói: "Nếu mọi người đều đã tỉnh thì anh giúp tôi chuẩn bị cho họ một phần thức ăn sáng nhé. Nửa thêm thức giấc khiến giấc ngủ bị gián đoạn, nên chắc tôi không có tinh thần để làm bữa sáng, nếu ai thức giấc thì tự mình ăn đi nhé."Túc Ninh: "Được."Hắn biết thông thường nếu Chân Minh Châu không muốn làm bữa sáng, thì căn bản sẽ chuẩn bị cho mọi người bánh mì và sữa, anh đi theo Chân Minh Châu vào phòng khách, chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó nói: "Cô đi ngủ sớm một chút."Chân Minh Châu a một tiếng, nhẹ ngáp một cái rồi đóng cửa lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận