Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 137: Gấu Trúc Nhỏ 2
Chương 137: Gấu Trúc Nhỏ 2
Tuyết ngừng rơi, rốt cuộc cũng về đến thế giới "hiện đại", Chân Minh Châu lập tức bắt đầu chuẩn bị công việc. Bên này, tuy rằng cô và Trương Lực mới chỉ đạt được thỏa thuận bằng miệng; nhưng Trương Lực là thống lĩnh thị vệ của phủ Cửu hoàng tử nên sẽ không thất hứa.Chân Minh Châu cảm thấy có rất nhiều thứ phải tự mình đi mua.Cô do dự một chút, sau đó đi đến từng phòng nói với Túc Ninh và Cốc gia: "Tôi có chuyện cần phải ra ngoài, phỏng chừng sẽ mất khoảng một ngày. Mọi người đều là người xa lạ, tôi thật sự không yên lòng nên trước khi đi tôi sẽ khởi động hệ thống phòng vệ, bên ngoài sẽ xuất hiện rất nhiều hàng rào bảo vệ và những thứ khác, nếu mọi người cố ý đi ra ngoài sẽ gặp xui xẻo. Nhưng nếu ở trong phòng thì không sao, tôi sẽ để lại thức ăn cho mọi người."Tuy rằng những lời này nghe có vẻ thiếu tôn trọng, nhưng cả Túc Ninh và Cốc gia đều có thể hiểu được.Chủ nhà không ở đây, đương nhiên là không yên tâm.Chân Minh Châu: "Tôi có chuẩn bị cho mọi người mì gói, bánh mì, bánh quy, lẩu tự sôi..."Chân Minh Châu chuẩn bị không ít đồ ăn, tuy không phải là món ăn dinh dưỡng nhưng lại rất tiện lợi.Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ cô liền ra khỏi nhà. Mấy ngày nay Chân Minh Châu bị nhốt ở nhà, nên khi đến Ủy ban thôn, nhìn thấy mọi người đang làm việc, cô mới cảm giác được mình đã trở về hiện thực.Thời gian Triệu Xuân Mai nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu không dài, nên muốn bồi dưỡng cảm tình. Vì thế, bà vẫn luôn dẫn theo cậu bé, hiện tại cậu bé không còn là đầu trọc nhỏ mà tóc đã dài ra, trên đầu đang đội mũ len.Cậu nhóc đang ngồi trên ghế, chân nhỏ đong đưa xem phim Tiểu Trư Bội Kỳ.Chân Minh Châu: "Hình như đứa bé nào cũng đều rất yêu thích Tiểu Trư Bội Kỳ."Tiểu Thạch Đầu từ trên ghế nhảy xuống, bổ nhào vào lòng Chân Minh Châu, nói: "Chị Chân, chị đến rồi?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy."Sau đó lại nói: "Em đi chơi trước được không? Chị có chuyện muốn nói với mẹ em."Tiểu Thạch Đầu: "Được ạ."Cậu chạy từng bước nhỏ hướng về phòng làm việc của Trương Vũ: "Chú Trương..."Trương Vũ sâu kín: "Sao Chân Minh Châu lại là chị gái, còn chú lại là chú Trương? Chẳng lẽ chú già hơn cô ấy?""Già hơn ạ!" Cậu nhóc mắt sáng như tuyết đáp lời Trương Vũ.Thật là đau lòng mà.Chân Minh Châu bật cười một tiếng, liền thấy Trương Vũ đã xách cậu nhóc "ăn ngay nói thật" lên, bắt đầu trừng phạt. Tiểu Thạch Đầu bị ném lên cao, bật cười khanh khách.Triệu Xuân Mai cũng cười theo: "Hai người đó lúc nào cũng thích vui đùa."Chân Minh Châu nói: "Như vậy khá tốt, con nít hoạt bát vẫn tốt hơn."Triệu Xuân Mai: "Dì biết. Đúng rồi, có việc gì mà cháu lại đến đây? Hôm nay không phải ngày chuyển gấu trúc đi sao? Sáng sớm hôm nay mặt mày Trương Vũ ủ rủ như trái cà tím bị héo."Chân Minh Châu vỗ đầu: "Trời ạ, cháu quên mất mình còn phải đến chợ đầu mối. Xem trí nhớ của cháu này, bị tuyết rơi đến nỗi hồ đồ, thế mà lại quên mất chuyện tốt bày."Triệu Xuân Mai bật cười: "Cháu đó."Chân Minh Châu là có chút hồ đồ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc."Cháu định làm gì?"Chân Minh Châu: "Nhập hàng, cháu muốn mua một ít đồ vật, cháu đã bàn bạc xong với Trương thống lĩnh, sẽ dùng một số đồ vật đổi thảo dược, cháu cảm thấy cái này chúng ta có thể sử dụng được."Triệu Xuân Mai khen ngợi, giơ ngón tay cái lên.Tuy rằng cấp trên lúc nào cũng nói chỉ cần duy trì sự bình yên là được, không muốn gì nhiều, cũng như không cần phải đạt được lợi ích gì.Nhưng Chân Minh Châu không hoàn toàn nghĩ như vậy, cô vẫn hy vọng bản thân có thể làm được gì đó trong khả năng cho phép. Nếu không thể khai thác khoáng sản, thì cô cũng có thể lấy một ít dược liệu quý hiếm nha."Bọn họ muốn một lô phích nước nóng, còn có ủng bông, áo khoác quân đội và những đồ giữ ấm khác. Nên cháu muốn tự mình đi xem thử."Triệu Xuân Mai: "Cháu cũng thật là, mấy thứ này cũng đâu phải đồ vật mang tính kỹ thuật cao, chúng ta vẫn có thể chuẩn bị giúp cháu mà."Chân Minh Châu hơi xấu hổ một chút, Triệu Xuân Mai nghi hoặc: "Sao vậy?"Chân Minh Châu do dự một chút, rồi ăn ngay nói thật: "Cháu sợ mọi người mua đồ quá cao cấp, phong cách quá hiện đại."Triệu Xuân Mai: "???"Chân Minh Châu: "Bọn họ thích phong cách xanh đỏ loè loẹt của những năm 80,90; còn cảm thấy rất đẹp."Triệu Xuân Mai: Được rồi, là dì kiến thức hạn hẹp.Nàng cười gượng: "Haha. Có thể... hoàn cảnh sống ảnh hưởng đến khiếu thẩm mỹ."Sau đó lại nói: "Có lẽ thẩm mỹ của đàn ông đều như vậy."Nói đến khiếu thẩm mỹ, Chân Minh Châu lập tức lấy khăn thêu ra: "Dì xem này!"Cô còn đắc ý hỏi: "Dì thấy đẹp không?"Chân Minh Châu kể chuyện nhà mình có thêm khách trọ.Tiếp đến lại nói: "Dì xem, dì có tin đây là do hai bé gái mới mười tuổi thêu ra không?"Triệu Xuân Mai: "Như vậy cũng quá lợi hại?"Chân Minh Châu gật đầu: "Mẹ các bé còn lợi hại hơn, cô ấy biết kỹ thuật thêu hai mặt."Triệu Xuân Mai: "Trời ạ."Bà kinh ngạc: "Thật sự lợi hại như vậy?"Chân Minh Châu gật đầu: "Cháu đã xem qua, đúng là như vậy. Hiện tại, cô ấy đang giúp cháu làm quần áo, sau đó cháu sẽ nhờ cô ấy thêu giúp một chiếc bình phong."Triệu Xuân Mai: "???"Chân Minh Châu: "Dì có hiểu giá trị của một tác phẩm nghệ thuật không?"Triệu Xuân Mai: "Cháu học văn vật, còn học thêm cái này?"Chân Minh Châu nghiêm túc: "Nói chính xác cái cháu học là giám định, đánh giá văn vật và bảo tàng học. Hơn nữa, việc hiểu được giá trị của bình phong không liên quan đến chuyên ngành học. Hiện tại cháu vẫn chưa biết rõ cô ấy lợi hại như thế nào. Nếu như vô cùng lợi hại thì dì nghĩ xem, những tác phẩm của cô ấy đối với chúng ta còn không phải là bảo vật hay sao?"Đây là món đồ mang tính đặc sắc của dân tộc, nên Chân Minh Châu cảm thấy tay nghề của Vương thị là vô giá.Triệu Xuân Mai: "Dì không hiểu mấy thứ này, nhưng dì tin những gì cháu nói là đúng."Chân Minh Châu: "Dì thật sự tin tưởng cháu?"Triệu Xuân Mai cười: "Đương nhiên tin tưởng, bởi vì cháu là Chân Minh Châu."Bà vỗ vỗ bả vai Chân Minh Châu, nói: "Dì nhìn cháu từ nhỏ đến khi trưởng thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận