Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 372:

Chương 372:
Chương 372:
Không biết có phải bọn nhỏ thật sự nhiễm giun hay không, nhưng sau khi uống thuốc sổ giun thì tình trạng của mấy đứa nhỏ tốt hơn rất nhiều.Chân Minh Châu cảm thấy dược tính của thuốc không thể phát huy nhanh đến vậy, chủ yếu là do tâm lý của mấy đứa nhỏ ổn định hơn. Sau khi ăn cơm trưa, bên ngoài tuyết lại rơi dày đặc, bác sĩ không thể đến khám bệnh, trong nhà cũng không có việc gì làm nên Lý Quế Hoa bèn an trí cho ba đứa nhỏ đi ngủ. Bọn họ đều đã tắm rửa sạch sẽ nên không sợ bị người ta ghét bỏ.Bọn nhỏ mặc quần áo mới, nằm cạnh nhau dưới lớp chăn bông, cảm thấy trong phòng rất ấm áp. Tiểu cô nương là con gái út của Lý Quế Hoa, trong nhà còn có các anh chị, cô bé thì thầm: "Nương, nếu các ca ca tỷ tỷ cũng có thể đến đây thì tốt quá."Lý Quải Hoa nhẹ nhàng vỗ về con gái, ôn nhu nói: "Con đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan một chút."Đừng nói là tiểu cô nương, ngay cả nhị thúc cô bé - cũng chính là Vương Nhị Lang cũng thầm nghĩ nếu muội muội cậu cũng có thể đến đây thì tốt quá, nơi này đồ ăn rất ngon, còn có thể uống sữa bò thơm ngon ngào ngạt. Trong thôn bọn họ cũng có trâu bò, nhưng là để làm việc đồng áng, không có sữa bò.Bụng cậu cũng không còn khó chịu nữa..."Tẩu tử, chúng ta có thể xin tiên nữ tỷ tỷ một chút dược về nhà phân cho mọi người không?"Vương Nhị Lang nhỏ giọng nói: "Mặc dù tình trạng của những người khác trong nhà không nghiêm trọng như bọn đệ nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đau bụng."Giọng cậu ngày càng nhỏ: "Đệ mong mọi người đều sẽ khỏe lên."Lý Quế Hoa sắc mặt nhu hòa, thấp giọng: "Tẩu tử sẽ nói với bà chủ, đệ không cần nhọc lòng chuyện này, nhanh đi ngủ một lát đi. Bà chủ nói loại thuốc này cũng không chắc chắn sẽ hữu dụng, chờ tuyết ngừng rơi sẽ có đại phu đến kiểm tra, ngoan."Vương Nhị Lang kém Vương Đại Lang rất nhiều tuổi, thời điểm Lý Quế Hoa vừa gả đến cậu còn rất nhỏ, cô ấy không xem cậu như em chồng, ngược lại đối xử với cậu như con ruột.Lý Quế Hoa: "Các ngươi ngủ một giấc dưỡng tinh thần, trên đường đến đây tuyết rơi dày đặc đã rất vất vả rồi."Tuy bọn họ đều xuất thân nông hộ, nhưng thời điểm tuyết rơi dày đặc thế này cũng hiếm khi vào núi, nên lần này mấy đứa nhỏ thật sự đã chịu tội. Sỡ dĩ cô ấy nhanh chóng dẫn mấy đứa nhỏ đi tắm cũng là vì muốn xua tan hàn khí trong người bọn nhỏ.Vì nếu để bị cảm lạnh thì càng tệ hơn.Mấy đứa nhỏ cảm thấy khó ngủ, nơi này tốt như vậy sao bọn nó có thể ngủ được, đây là lần đầu tiên bọn nó được đến đây, tuy đang nằm trên giường nhưng hai mắt vẫn mở to quan sát khắp nơi, cảm thấy nơi này thật thần kỳ.Bất quá, trẻ con vẫn là trẻ con. Bọn nhỏ cảm thấy mình không buồn ngủ, nhưng sau khi ăn no lại nằm trong căn phòng ấm áp, đến cả chăn đệm cũng có hương thơm dễ chịu, nên chỉ trong chốc lát bọn nhỏ liền tiến vào mộng đẹp.Lý Quế Hoa chỉnh lại chăn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài. Chân Minh Châu đang xem ti vi trong phòng khách, từ lúc tuyết rơi mạng internet liền bị ngắt kết nối nên dần dần Chân Minh Châu đã có thói quen xem ti vi, cảm thấy như mình đang trở về thời thơ ấu. Lúc ấy mọi người thích nhất là xem ti vi, ba cô chỉ cho phép cô xem tivi sau khi làm xong bài tập, mỗi lần về nhà ông ấy đều phải sờ thử xem ti vi có nóng hay không.Nghĩ đến đây, Chân Minh Châu tính toán một chút, có lẽ ba cô sắp trở lại. Mặc dù di chuyển bằng xe RV không phải lúc nào cũng thuận tiện nhưng có thể thấy ba cô thật sự rất thích, nghĩ vậy Chân Minh Châu cũng không nhịn được mà bật cười.Làm người quan trọng nhất chính là bản thân mình sống vui vẻ.Chân Minh Châu đang suy nghĩ miên man liền nghe được tiếng gõ cửa, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Quế Hoa."Chị Lý?"Lý Quế Hoa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Chân Minh Châu, nói: "Bọn nhỏ đã ngủ rồi, tôi đến đây ngồi một lát."Chân Minh Châu thấy cô ấy không còn cau mày như trước nữa liền mỉm cười nói: "Bọn nhỏ không còn khó chịu nữa, đúng không?"Lý Quế Hoa gật đầu, ừ một tiếng, sau đó nói: "Cảm ơn cô."Cô ấy không biết nên cảm tạ Chân Minh Châu như thế nào. Từ lúc quen biết cô, cuộc sống của cả nhà bọn họ ngày một tốt hơn, hơn nữa vẫn luôn giúp đỡ bọn họ.Lý Quế Hoa thấp giọng: "Tôi không biết phải nói như thế nào."Chân Minh Châu khẽ cười, nói: "Không cần nói thêm gì nữa đâu, nếu chúng ta có thể gặp nhau chính là duyên phận, tôi biết chị không biết làm thế nào nên mới đến tìm tôi."Nơi mà Lý Quế Hoa đi xa nhất là trấn trên, cô ấy cũng không được đi học nên có rất nhiều chuyện đều không hiểu, gặp vấn đề cũng không biết nên làm thế nào. Vì thế Chân Minh Châu có thể lý giải, hoàn toàn không cảm thấy cô ấy làm vậy là mang phiền phức đến cho mình.Chỉ cần trong khả năng cho phép, cô sẽ dang tay giúp đỡ.Chân Minh Châu nhẹ giọng: "Hôm nay tôi đã suy nghĩ cẩn thận, dù mấy đứa nhỏ nhà chị đau bụng không phải là do nhiễm giun thì bình thường bọn nhỏ cũng dễ gặp phải tình trạng này, vẫn nên uống nước đun sôi để nguội, như vậy thì tốt hơn. Tôi biết các người sẽ cảm thấy lãng phí củi lửa, nhưng nghĩ thử xem có phải thân thể khỏe mạnh vẫn quan trọng hơn việc lãng phí củi lửa hay không. Mỗi lần khám đại phu tiêu bao nhiêu tiền? Hôm nay chị còn có thể tìm đến tôi, nếu không tìm thấy tôi thì sẽ như thế nào?"Lý Quế Hoa gật đầu, vội nói: "Chuyện này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng."Chân Minh Châu lại nói: "Không riêng gì bọn nhỏ mà người lớn cũng vậy."Lý Quế Hoa: "Tôi đã biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận