Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 72: Rốt Cuộc Cũng Đến 4
Chương 72: Rốt Cuộc Cũng Đến 4
Thật ra tên đầu trọc đã biết chuyện Cửu hoàng tử muốn mua hắn, nhưng không biết người này muốn tra tấn hắn như thế nào. Gương mặt hắn trầm xuống, nhìn Cửu hoàng tử rồi nói: "Tiên cô không muốn có người lạ đến."Tuy rằng, ban đầu hắn động thủ muốn giết người, nhưng mấy ngày qua hắn đã thấy được sự huyền ảo và biết đây không phải là nơi tầm thường. Chắc hẳn là nơi ở của thần tiên thường được nhắc đến trong thoại bản.Nguyên Tuấn liếc hắn một cái, nói: "Một cái máy tạo phân như ngươi không được nhiều lời."Từ này Nguyên Tuấn học được trên ti vi."Máy tạo phân?"Từ này khiến một người học thức uyên thâm như Bạch Viễn cũng không hiểu được.Nguyên Tuấn nghiêm túc giải thích: "Đúng vậy, hắn ngoài việc ăn rồi đại tiện thì không làm được gì."Bạch Viễn chết lặng: Điện hạ, ngài cũng đừng thô tục như vậy.Lời này đã chọc giận tên đầu trọc, rõ ràng mấy ngày qua hắn đã làm rất nhiều việc. Chính Cửu hoàng tử mới là người chỉ biết ăn uống, cái gì cũng không làm, cả người đều béo lên.Nguyên Tuấn không thèm để ý tới hắn, chỉ nói: "Các ngươi dẫn hắn đi tưới vườn rau đi, ta đi thông báo với bà chủ một chút."Bạch Viễn: "Không biết có nguy hiểm gì hay không?"Nguyên Tuấn cười sang sảng: "Nếu có gì nguy hiểm thì ta còn sống đến bây giờ sao? Không cần suy nghĩ nhiều."Tiếp đến, hắn cao giọng kêu lớn, trong giọng nói không giấu được vẻ đắc ý: "Bà chủ, thuộc hạ của tôi đến rồi."Thật ra, Chân Minh Châu đã sớm nhìn thấy, cổng lớn mở ra chẳng lẽ cô không phát hiện động tĩnh sao? Chẳng qua là cô cẩn thận mà thôi. Sau khi quan sát một chút, cô liền đi xuống lầu, đứng ở cửa nhà chính.Nguyên Tuấn đi vào, nhìn thấy Chân Minh Châu liền đắc ý nói: "Bà chủ, hiện tại tôi có thể mua rất nhiều đồ."Chân Minh Châu cười cười."Thuộc hạ của tôi có thể vào đây không?"Chân Minh Châu nhướng mày, nói: "Chỉ hai người được vào."Những người này khác với Lý gia. Mấy người Lý gia đều là nông dân, hơn nữa đã nhịn đói nhiều ngày, dù có ý xấu, Chân Minh Châu cũng có thể đối phó.Nhưng thuộc hạ của A Cửu đều là người tập võ, lại không phải nghèo đến nỗi không có cơm ăn, thân thể vừa cường tráng lại biết võ công, hiện tại Vu Thanh Hàn không ở đây một mình cô làm sao đấu lại.Dù nơi này đã được trang bị hệ thống phòng vệ nhưng cô không dám chủ quan.Nguyên Tuấn sảng khoái đồng ý: "Được, tôi ra ngoài phân phó một chút.""Chờ một chút." Chân Minh Châu ngắt lời Nguyên Tuấn: "Dẫn luôn tên đầu trọc kia ra ngoài, không cần dẫn hắn quay lại đây."Cô duỗi tay lấy chìa khoá đưa qua.Khoé miệng Nguyên Tuấn run rẩyXem ra cô ấy thật sự ghét bỏ tên đầu trọc.Hắn nói được, sau đó đi ra ngoài.Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng hét của tên đầu trọc: "Ta không đi, không đi a a a..."Chân Minh Châu: Tên này ở đây đến nghiện rồi sao? Còn muốn tiếp tục ở lại? Đừng có mơ.Nhóm người Bạch Viễn cũng câm nín khi nhìn thấy tên đầu trọc la hét.Hắn nghĩ bọn họ muốn hắn lắm sao?Nếu hắn không phải người của tổ chức sát thủ thì còn lâu bọn họ mới thu nhận hắn.Chỉ là tên này thật sự là người của tổ chức sát thủ sao?Không phải giang hồ đồn rằng người của tổ chức này thà chết không chịu khuất phục sao? Lời đồn đúng là không thể tin được.Rất nhanh nhóm người Nguyên Tuấn đã bàn bạc xong. Quân sư Bạch Viễn và thống lĩnh thị vệ Trương Lực sẽ cùng Nguyên Tuấn vào ở trong homestay, còn những người khác sẽ lưu lại bên ngoài.Khác với những người vô tình đến được nơi này, nhóm thuộc hạ của Nguyên Tuấn chưa hề nhìn thấy hình dáng homestay, chỉ theo cánh cửa đang mở liền thấy có người đang đứng. Trong lòng Bạch Viễn cùng Trương Lực nổi sóng nhưng vẫn cố trấn định."Giới thiệu với các vị đây là bà của quán trọ Xuân Sơn - Chân tiên cô."Chân Minh Châu: Sao cô lại không biết mình gọi là Chân tiên cô vậy? Anh đúng thật là biết thêm thắt mà.Nguyên Tuấn lại nói: "Đây là lão sư của tôi Bạch tiên sinh Bạch Viễn, đây là thị vệ của tôi Trương Lực."Chân Minh Châu gật đầu, hỏi: "Mọi người muốn ở đây vài ngày sao?Trong lúc Chân Minh Châu nói chuyện, thì Bạch Viễn đang đánh giá cô. Quần áo của cô rất đặc thù, cô đơn giản chỉ mặc một chiếc áo len màu xám với một chiếc quần cùng màu. Gương mặt thanh thuần, tóc búi lên cao nhìn giống kiểu tóc của đạo sĩ.Dung mạo cô xinh đẹp, đến mỹ nhân nổi tiếng trong kinh cũng không đẹp như vậy, đúng là tuyệt sắc giai nhân.Điều này nói lên mỗi triều đại có một khiếu thẩm mỹ riêng, và khiếu thẩm mỹ ở cổ đại đa dạng hơn so với hiện đại. Thẩm mỹ của Túc triều thiên về dạng nùng nhan chi mỹ. Dù ở hiện đại Chân Minh Châu cũng được xem là người đẹp nhưng không thể xưng là "tuyệt sắc."Mặc dù khiếu thẩm mỹ ở hiện đại cũng được xem là đa dạng, nhưng chủ yếu là thích kiểu người đẹp cao gầy.Chân Minh Châu nước da trắng, dáng người cao gầy; tuy tuổi không lớn nhưng cũng không quá trẻ con, ngược lại có nét tươi đẹp trẻ trung. Dạng người này chỉ cần trang điểm một chút liền biến thành mỹ nhân. Chỉ là bình thường cô ít trang điểm, nhưng như vậy trông tự nhiên trong sáng hơn.Mặc dù không thể hình dung chính xác nét đẹp này, nhưng đây chính là nét đẹp theo đúng thẩm mỹ của Túc triều.Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người đều kiên định cho rằng cô là tiên nữ, vì người bình thường làm sao có thể đẹp được như vậy.Ông nghiêm túc ôm quyền nói: "Tôi ra ngoài đã nhiều ngày, công việc còn nhiều nên không thể ở lâu. Chỉ là tôi nghe theo sự sắp xếp của công tử."Chân Minh Châu: "A Cửu?"Nguyên Tuấn trầm mặc giây lát rồi nói: "Ngày mai buổi sáng liền rời đi."Chân Minh Châu gật đầu, mỉm cười nói: "Được thôi."Nguyên Tuấn không nhịn được: "Tôi thấy rõ ràng là cô chê tôi phiền."Chân Minh Châu nhướng mày: "Anh đúng là tự hiểu."Cô không hy vọng "khách" ở lại quá lâu, dù sao con người khi tiếp xúc với nhau lâu ngày ít nhiều cũng sẽ có tình cảm, đến khi tách ra sẽ có chút luyến tiếc.Những người này khác với Vu Thanh Hàn. Dù Vu Thanh Hàn đi rồi, nhưng cô có thể gặp anh khi cần. Khi quay về trường học cô cũng có thể tìm gặp anh. Dù gì bọn họ cũng sống cùng một thời đại.Còn những người cổ đại thì rất khó nói bọn họ còn có cơ hội gặp lại nhau hay không.Hiện tại, chỉ cần muốn là có thể đến, nhưng ai dám đảm bảo về sau cũng sẽ như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận