Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 122: Không Ngừng Tưởng Tượng 2
Chương 122: Không Ngừng Tưởng Tượng 2
Mọi thứ ở nơi này đều mang lại cho người khác cảm giác thần bí.Nhưng dù có thần bí đến mức nào thì nhóm người Trương Lực cũng không tò mò nhìn trộm.Chân Minh Châu: "Mọi người ăn cơm trước đi, nói lại như vậy với Túc Ninh giúp tôi luôn nhé. Tôi còn có chút chuyện cần làm.""Cô cứ lo công việc của mình đi."Chân Minh Châu nhanh chóng quay lại phòng khách gọi video cho giáo sư Vu, cô giơ chiếc túi trong tay lên, hỏi: "Đây là cái gì?"Vu Thanh Hàn: "Đây là chuẩn bị cho lão hổ. Cô rải thứ này bên ngoài homestay hoặc khu vực lân cận thì lão hổ sẽ không xuất hiện, vì nó không thích mùi này."Chân Minh Châu: "Còn có đồ vật kỳ quái đến vậy sao?"Vu Thanh Hàn: "Chị gái à, cô phải tin tưởng khoa học chứ."Chân Minh Châu: "Ông chú như anh mà gọi tôi là chị gái sao."Cô cúi đầu nhìn chiếc túi, lên tiếng: "Cái này có thể bảo quản trong bao lâu? Không phải là cả đời, đúng không?"Vu Thanh Hàn: "Trên đời này không có gì là vĩnh viễn."Chân Minh Châu: "Lời nói chua đến muốn rụng răng."Cô phụng phịu nói: "Túi này có thể sử dụng trong bao lâu?""Khoảng nửa năm, căn bản là sau nửa năm sẽ không còn tác dụng. Đến lúc đó tôi lại đưa thêm cho cô. Lần này tôi chuẩn bị cho cô tương đối nhiều, không phải cô nói thuộc hạ của A Cửu đang ở trong rừng sao, cô có thể phân cho bọn họ một ít."Chân Minh Châu: "Anh suy nghĩ chu đáo thật đấy."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục trao đổi đồ vật với bọn họ. Không dễ gì chúng ta mới có được con đường làm giàu."Chân Minh Châu: "Được, tôi biết rồi."Vu Thanh Hàn: "Tuy rằng, thứ này có hiệu quả nhưng không phải một trăm phần trăm, nên mọi người vẫn phải cảnh giác. Cô nhớ dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, đừng để mất mạng oan uổng."Chân Minh Châu nghiêm túc: "Điều này tôi hiểu được."Cô lại hỏi thêm: "Về phía Lý gia... bọn họ thường xuyên qua lại như vậy cũng rất dễ gặp phải lão hổ. Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ. Đối với bọn họ thì hiện pháp này không được thực tế lắm.""Thật ra tôi đã nghĩ ra biện pháp, đó là chúng ta có thể chế tạo cho bọn họ một chiếc xe."Chân Minh Châu: "Ý anh là sao?"Việc này càng không thực tế hơn?Đồ vật như xe không quá thích hợp với thời cổ đại.Chân Minh Châu biểu hiện quá rõ ràng, nên Vu Thanh Hàn lên tiếng giải thích: "Đó không phải loại xe như cô nghĩ, mà là một chiếc xe được thiết kế đặc biệt và tự động chạy theo một tuyến cố định. Nói là xe nhưng căn bản lại không phải là xe, nó giống như một loại máy móc được sử dụng để vận chuyển hàng hóa."Chân Minh Châu: "Anh nói kỹ thêm một chút, được không?"Vu Thanh Hàn: "Đầu tiên, chúng ta sẽ khảo sát một tuyến đường cố định, sau đó ngụy trang máy móc bằng các loại sơn có màu rằn ri, tiếp đến là thiết lập mật mã. Người Lý gia không cần vào rừng, chúng ta sẽ trực tiếp đặt máy móc ở bìa rừng của Mãnh Hổ Lĩnh, sau này sẽ giao dịch ở nơi đó. Nếu có mật khẩu mới có thể mở xe để lấy đồ bên trong ra, nếu không thì làm cách nào cũng vô ích. Với cách này, bọn họ có thể trao đổi đồ vật mà không cần vào rừng, như vậy cũng sẽ không gặp phải lão hổ."Chân Minh Châu: "Nhưng nơi này chủ yếu là đường núi."Vu Thanh Hàn: "Vậy thì tìm một con đường nhỏ. Mặt khác tôi sẽ lắp đặt thêm thiết bị báo động, chỉ cần có hàng hoá sẽ lập tức thông báo. Như vậy, chỉ cần trời mưa, cô liền có thể lập tức ra ngoài và lấy đồ vật trong xe ra."Chân Minh Châu: "Ý kiến này khá hay đấy, nhưng nếu trời không mưa thì sao? Thức ăn sẽ không bị hỏng chứ?"Vu Thanh Hàn: "Vậy thì chuẩn bị kho lạnh."Chân Minh Châu cảm thấy mê mang: "Còn có thể như vậy sao?"Vu Thanh Hàn: "Đây cũng không phải là kỹ thuật tiên tiến, nhiều kho hàng lớn đều sử dụng phương pháp này. Vận chuyển bằng máy móc giúp tiết kiệm sức lao động. Không phải cô không biết đấy chứ?"Chân Minh Châu: "... Tôi mở homestay trên núi mà anh còn trông mong tôi có tầm nhìn xa trông rộng làm gì?"Nhắc đến homestay, cô lại đột nhiên nói: "Trước kia khi ba tôi vừa khai trương homestay vẫn có khách đến thuê trọ. Số tiền đủ để duy trì chi phí sinh hoạt và học tập của tôi. Nhưng hiện tại thì đến một người khách bình thường cũng không có..."Vu Thanh Hàn an tĩnh trong giây lát.Chỉ là Chân Minh Châu lập tức nhận ra điều gì đó, híp mắt lại nói: "Đừng nói với tôi, là anh giở trò quỷ đó."Vu Thanh Hàn nhanh chóng biện hộ: "Tôi có thể giải thích!"Chân Minh Châu cười lạnh, nói: "Thật đúng là anh giở trò quỷ. Sao anh có thể thiếu đạo đức vậy chứ. Anh nhanh nói cho tôi nghe xem mọi chuyện là như thế nào, bắt đầu từ bao giờ?"Vu Thanh Hàn giơ tay lên, nói: "Là lỗi của tôi, thực sự là lỗi của tôi. Hai ngày trước khi bắt đầu, nếu homestay không có khách thì thật sự là như vậy. Bởi vì, cô tạm ngưng kinh doanh để sửa sang lại nơi này nên đã ẩn dịch vụ trên ứng dụng. Khi muốn hoạt động trở lại thì phải thông qua thời gian xét duyệt là bảy ngày. Tuy nhiên, khi chưa qua thời gian xét duyệt cô đã khai trương bình thường, thế nhưng trên thực tế khi người khác đăng nhập vào ứng dụng đặt phòng sẽ không thể nhìn thấy homestay nhà cô. Sau đó, lại phát sinh sự việc của Tiểu Thạch Đầu, nên tôi dứt khoát cho người xử lý một chút, vĩnh viễn ẩn homestay nhà cô trên các ứng dụng. Vì thế, sau này không có khách đến thuê phòng là lỗi của tôi."Đỉnh đầu Chân Minh Châu dường như đang bốc khói, nóng giận bừng bừng.Cô sâu kín nói: "Anh thật đúng là thiếu đạo đức. Tôi đã nói nhiều lần về chuyện không có khách thuê phòng vậy mà anh vẫn im hơi lặng tiếng. Có phải chỉ số EQ của anh đều biến thành chỉ số IQ hết rồi không?"Vu Thanh Hàn: "Xin lỗi, thật sự thực xin lỗi. Tôi xin thề là tôi nghĩ cô đã biết việc này."Chân Minh Châu cười lạnh.Vu Thanh Hàn: "Tôi mời cô ăn cơm xem như chuộc lỗi."Chân Minh Châu tiếp tục cười lạnh.Vu Thanh Hàn: "Tôi mua sầu riêng cho cô. Không phải cô nói sầu riêng lần trước ăn rất ngon sao, tôi lại mua thêm cho cô. Cô người lớn đừng chấp những chuyện nhỏ nhặt mà."Chân Minh Châu nở nụ cười âm dương quái khí: "Ai ui, tôi cũng chẳng phải là người lớn gì."Vu Thanh Hàn: "Một năm, một năm có được không?"Chân Minh Châu: "Ai nha, sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy chứ."Vu Thanh Hàn: "Tôi nguyện ý làm như vậy, làm vậy khiến tôi rất vui vẻ. Minh Châu à, cô cho tôi một cơ hội đi."Chân Minh Châu nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn, chậm rãi nói: "Vậy được, tôi sẽ miễn cưỡng cho anh một cơ hội."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Thật tốt quá, đa tạ Chân nữ hiệp người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ."Chân Minh Châu nghiêm túc: "Tôi nói cho anh biết, về sau có gì anh cứ nói thẳng, nếu không tôi sẽ rất tức giận."Vu Thanh Hàn: "Được."Anh nhìn Chân Minh Châu, vẻ mặt chân thành: "Về sau tôi nhất định sẽ làm người tốt."Chân Minh Châu không nhịn được mà bật cười.Vu Thanh Hàn thở dài nhẹ nhõm, nói: "Thật sự xin lỗi."Chân Minh Châu: "Không có gì. Nhưng anh đã làm sai thì phải chịu một sự trừng phạt nho nhỏ. Như vậy anh mới có thể nhớ lâu được. Anh mua sầu riêng cho tôi đi."Vu Thanh Hàn lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề! Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn cho cô mấy trái sầu riêng thơm ngon nhất."Chân Minh Châu ngẩng đầu, đắc ý: "Như vậy mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận