Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 180:

Chương 180:
Chương 180:
Chân Minh Châu phồng má suy nghĩ, tâm tư giao động giữa muốn và không muốn. Thật ra trong lòng cô nghĩ không nên nhận nó, dù sao cũng thật sự quá đắt, hơn nữa quan hệ của cô và Vu Thanh Hàn cũng chưa đến mức có thể nhận những món quà giá trị như vậy.Nhưng nhìn thái độ của Vu Thanh Hàn... Cô do dự một chút rồi hạ quyết tâm: "Vậy thì cảm ơn anh."Vu Thanh Hàn cười, nắm nhẹ lấy bả vai của cô rồi nói: "Như vậy mới đúng, cô đừng khách khí với tôi như vậy, không cần thiết."Chân Minh Châu tò mò hỏi: "Rau dưa và hải sản ở cổ đại thật sự tốt như vậy sao?"Vu Thanh Hàn: "Các thành phần dinh dưỡng đều cao. Đây là những chỉ số mà chúng tôi có thể kiểm tra được. Tôi tin nó không chỉ có một ưu điểm này. Dù sao thì không phải cái gì cũng có thể phát hiện dựa vào những thiết bị kiểm tra đo lường. Không thể nói ở cổ đại hoàn toàn không bị ô nhiễm nhưng chắc chắn là khác biệt rất nhiều với hiện đại, nên nhất định là rất tốt với cơ thể. Thật ra tôi đã báo cáo vấn đề này lên cấp trên, sẽ có nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này tiến hành nghiên cứu. Chẳng qua hiện tại số lượng rau dưa và hải sản chúng ta thu vào vẫn còn hạn chế nên chỉ có thể tạm thời duy trì hiện trạng."Chân Minh Châu: "Để xem tình huống về sau như thế nào. Hiện tại việc canh tác ở Túc triều vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sau trận hạn hán, hạt giống cũng không thể mua được nên chúng ta chỉ có thể chờ xem bên đó khôi phục lại thì có thể mua nhiều thêm hay không."Vu Thanh Hàn: "Ừ."Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng sấm gầm vang.Vu Thanh Hàn: "Tôi đi đây, trời có thể muốn mưa hoặc có tuyết rơi."Anh không chút do dự, lập tức lấy điện thoại ra: "Tiểu Vương, cậu ở bên kia giúp Bạch Viễn chuẩn bị một chút, hôm nay liền sắp xếp cho ông ấy xuất viện, không cần đợi đến ngày mai... Ừ, được."Vu Thanh Hàn sắp xếp và giải thích mọi việc rõ ràng.Chân Minh Châu: "Anh gấp đến vậy sao?"Vu Thanh Hàn: "Chất độc trong cơ thể ông ấy đã được giải trừ, nên tôi định đưa ông ấy về đây sớm một chút. Hiện tại trời sắp mưa không phải là một cơ hội tốt sao?"Chân Minh Châu: "Đúng là vậy."Cô quan sát thời tiết, nói: "Không biết có đến kịp hay không."Vu Thanh Hàn: "Đường đi từ bệnh viện đến đây cũng không tính là xa, hắn là đến kịp, tôi thấy trời cũng sẽ không mưa ngay đâu."Chân Minh Châu: "Tôi đến kho hàng kiểm kê một chút, nếu Bạch Viễn rời đi nhất định sẽ muốn mang theo rất nhiều thứ."Trời đã lâu không đổ mưa, bọn họ cũng chưa từng đến cổ đại nên không hiểu được tình huống bên kia là như thế nào.Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu đều bắt đầu bận rộn. Hàng ngày Lan ca nhi đều ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt, nói: "Chị xinh đẹp đang rất vội vàng."Ngay sau đó lại nói: "Chú Vu đến đây."Vương thị nói: "Cũng không biết quan hệ giữa người đó và bà chủ là gì, ta thấy bọn họ rất hòa thuận cũng rất xứng đôi."So với Vương thị, Cốc Chi Tề nhìn rõ sự việc hơn, hắn nói: "Ta cảm thấy vị công tử đã từng ở phòng cách vách chúng ta thích bà chủ."Vương thị: "Nhưng không phải vị công tử kia đã đi rồi sao?"Người mà bọn họ đang nhắc đến chính là Túc Ninh.Cốc Chi Tề nói: "Đi rồi cũng có thể quay về, hơn nữa ánh mắt của vị công tử đó không lừa được người khác. Còn ánh mắt Vu thần y thoạt nhìn rất tĩnh lặng."Vương thị cười nói: "Ánh mắt của bà chủ cũng rất bình lặng. Nhưng cũng không có gì ngạc nhiên khi một cô gái tốt như bà chủ lại được nhiều người yêu mến."Lan ca nhi lập tức: "Con cũng thích, con cũng thích chị chủ."Vương thị cười nói: "Con chỉ là con nít thì biết cái gì."Sau đó, Vương thị lại tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Ta cho rằng nam tử mà chàng nhắc đến không thích hợp với bà chủ. Cô ấy hoàn toàn không phải phàm nhân. Dù cô ấy thật sự muốn ở bên cạnh ai, thì nhất định nên chọn một người như Vu thần y. Bọn họ giống nhau, đều không phải phàm nhân. Còn vị công tử kia lại giống với chúng ta, là người phàm lạc vào xứ sở thần tiên. Trong những câu chuyện xưa thì người phàm và thần tiên không thể nào sống đến bạc đầu giai lão."Lời này không hề sai, Cốc Chi Tề cũng gật đầu."Được rồi, chúng ta cũng không nên thảo luận về chuyện của bà chủ."Vương thị gật đầu, nghiêm túc làm việc, còn Cốc Chi Tề cũng cất sách vào rồi nhìn về phía cửa sổ, nói: "Thời tiết lại sắp thay đổi."Cốc gia không biết manh mối nhưng nhóm người Trương Lực ở bên ngoài có thể cảm nhận rõ ràng chỉ khi trời mưa hay có tuyết rơi thì bọn họ mới nhìn thấy được nơi này, còn mấy người Cốc Chi Tề ở trong nhà nên vẫn còn mơ hồ về mối liên kết giữa thời tiết và sự xuất hiện của homestay.Đến nay bọn họ vẫn không hiểu được thời tiết là yếu tố quyết định.Nhưng khi thời tiết có sự thay đổi, bọn họ đều đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trước kia khi còn ở nhà, mỗi khi trời mưa hay có tuyết rơi mọi người đều rất bận rộn, nhưng hiện tại thì có thể bình tĩnh thưởng thức cảnh tuyết rơi.Cốc Chi Tề: "Ấy?""Sao vậy?""Hình như có người lạ đến... Không phải người lạ mà có người đưa Bạch Viễn tiên sinh về đây."Cốc Chi Tề là người đọc sách, nên hiểu biết Bạch Viễn hơn những người khác, hơn nữa cũng rất sùng kính ông.Hắn cao hứng nói: "Nếu Bạch Viễn tiên sinh trở về thì có thể bệnh của ông ấy đã được chữa khỏi. Nếu vậy thì đúng là quá tốt."Vương thị: "Chuyện này có gì kỳ quái. Vốn dĩ nơi này không phải nơi tầm thường, đương nhiên có thể trị khỏi bệnh cho Bạch Viễn tiên sinh.""Đúng đúng đúng."Điều này không sai chút nào.Bản thân Bạch Viễn cũng không nghĩ đến bệnh của ông có thể được trị khỏi. Tuy người mặc áo blouse trắng ở bên kia vẫn luôn nói ông cần phải tĩnh dưỡng trong một thời gian dài, một số vấn đề khác của cơ thể không thể được cải thiện trong một sớm một chiều.Nhưng Bạch Viễn rõ ràng cảm giác được cơ thể có những chuyển biến.Trước kia ông bị trúng độc mạn tính nên cơ thể từ từ suy bại, dường như có thể cảm nhận được cơ thể ngày một yếu dần, thậm chí thỉnh thoảng còn ho ra máu. Nhưng hiện tại ông không còn cảm thấy như vậy, những tình huống xấu dường như đã biến mất. Sau thời gian điều trị và tịnh dưỡng, tình trạng sức khỏe của ông đã tốt hơn rất nhiều.Cả đoạn đường ông đều bị bịt mắt, hơn nữa còn nửa tỉnh nửa mê. Thật ra ông biết đây là thủ đoạn của bọn họ, nhưng ông không quá để ý, cũng không nghĩ sẽ nhìn trộm.Đôi khi cố gắng nhìn trộm sẽ khiến người khác khó chịu, điểm này ông rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không vì lòng hiếu kỳ mà khiến người khác kiêng kị. Dù sao thì ông và Cửu hoàng tử còn muốn dựa vào bọn họ.Khi đến quán trọ Xuân Sơn ông đã thức giấc, sau khi tháo bịt mắt xuống Bạch Viễn có chút không quen, ông chớp hai mắt rồi nói: "Vẫn là khung cảnh quen thuộc làm người khác cảm thấy an tâm."Chân Minh Châu cười nói: "Vậy nhìn thấy tôi rồi có phải càng cảm thấy an lòng hơn không? Không chỉ là nơi quen thuộc mà còn có người mà ông quen biết."Bạch Viễn mỉm cười: "Đúng vậy."Ông chắp tay: "Bà chủ, đã lâu không gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận