Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 298:

Chương 298:
Chương 298:
Lúc này Cẩu Đản lại nói đến việc biếu tặng bánh quy."Tỷ, đệ cảm thấy chúng ta nên tặng chưởng quầy một ít điểm tâm."Bọn họ làm việc ở cửa hàng vải, chưởng quầy đối xử với bọn họ rất tốt. Bởi vì hai tỷ đệ bọn họ còn nhỏ nên chưởng quầy rất chiếu cố bọn họ. Tiền công là cố định, nhưng đôi khi ăn ăn uống uống cũng không thiếu phần bọn họ.Khi có thức ăn ngon cũng đều gọi bọn họ."Đệ nói rất đúng."Tuy rằng bánh quy thật sự rất ngon, nhưng không phải có được món ngon thì để lại ăn một mình, làm người phải biết trước biết sau."Cũng cho Trụ Tử ca một bao điểm tâm, Trụ Tử ca luôn lén cho chúng ta thức ăn."Trụ Tử ca cũng thuê nhà trong đại viện này, nhà hắn là nhà có điều kiện tốt nhất ở đây, hầu hết mọi người trong gia đình hắn đều có việc làm ổn định, bản thân hắn cũng đang làm học đồ kiêm chân chạy vặt ở một tiệm cơm nhỏ. Lúc đầu hắn vì hương vị của mì ăn liền mà tìm đến hai tỷ đệ Cẩu Đản, năn nỉ ỉ ôi mua một gói mì ăn liền, ăn vào cảm thấy vô cùng ngon miệng.Từ đó về sau quan hệ giữa bọn họ ngày càng thân thiết, đôi khi Trụ Tử ca sẽ mang một ít thức ăn ở tiệm cơm nhỏ về cho bọn họ, để bọn họ đỡ thèm. Tóm lại là rất chiếu cố tỷ đệ bọn họ.Chỉ là đến nay Trụ Tử ca cũng không biết Táo Hoa là nữ nhi."Được, cũng biếu cho Trụ Tử ca một ít."Sau khi hai người bàn bạc xong thì tâm tình ngày càng thêm xán lạn, mặc dù bên ngoài trời mưa rất to nhưng tâm trạng của bọn họ không hề âm u, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, cuộc sống của bọn họ sẽ ngày một tốt hơn.Sau khi Túc Ninh rời khỏi nhà tỷ đệ Táo Hoa và Cẩu Đản thì trực tiếp trở về homestay, trong lúc hai tỷ đệ bọn họ sắp xếp mọi việc thì Túc Ninh đã đi đến cánh rừng, thật ra anh chỉ giúp đỡ bọn họ một chút, tạm thời giúp giảm bớt gánh nặng cuộc sống, nhưng đây chỉ là giải pháp ngắn hạn, trị được phần ngọn không thể trị tận gốc.Nhưng Túc Ninh cũng không nghĩ sẽ giúp đỡ nhiều hơn, hiện tại hai tỷ đệ bọn họ đã có chút vốn liếng, lại có công việc ổn định, cuộc sống cũng không tệ lắm và nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.Túc Ninh trở lại homestay Xuân Sơn, vừa vào cửa, Chân Minh Châu liền tò mò hỏi: "Bọn họ sống thế nào?"Túc Ninh: "Cuộc sống khá tốt, chỉ mới hai tháng nhưng đã có da có thịt hơn lần gặp đầu tiên, đầu tóc cũng dài ra một chút, người cũng sạch sẽ hơn."Chân Minh Châu: "Đúng là mấy đứa bé ngoan."Túc Ninh: "Đúng vậy."Chân Minh Châu cẩn thận đánh giá sắc mặt của Túc Ninh, nói: "Có phải anh đang nghĩ đến bản thân mình khi còn nhỏ hay không?"Túc Ninh: "Có một chút."Anh thành thật nói: "Lúc tôi còn nhỏ, trong khoảng thời gian khó khăn nhất tôi luôn nghĩ nếu có người hảo tâm giúp đỡ mình thì thật tốt, nhưng tôi chưa từng gặp được những người như vậy. May mắn là bây giờ tôi đã gặp được."Anh nhìn Chân Minh Châu, nói: "Có thể gặp được cô thật sự là may mắn của tôi."Chân Minh Châu bị hắn nhìn đến đỏ mặt, nói: "Đừng nhìn thẳng vào tôi có được không? Tôi cảm thấy nổi hết da gà lên rồi đây này."Nói xong cô liền xoay người rời đi.Túc Ninh: "Bà chủ."Chân Minh Châu quay đầu lại: "Sao vậy?"Túc Ninh muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn cô thì lại trầm mặc, một lúc sau liền đổi ý, nói: "Sáng mai cô muốn ăn gì để tôi làm."Chân Minh Châu: "À à, món gì cũng được."Cô nói thêm: "Nhưng có lẽ sáng mai tôi sẽ không dậy sớm. Đêm nay tôi muốn nghiên bảng chữ mẫu một chút."Túc Ninh: "Ngày mai nghiên cứu cũng chẳng sao, hôm nay cô đi ngủ sớm một chút đi, nếu không ngày mai cô sẽ không có tinh thần."Chân Minh Châu cười nói: "Tôi biết rồi."Chân Minh Châu và Túc Ninh từ trong sân trở về phòng, lúc này Quan Hân đang nằm trên giường vểnh tai nghe ngóng bọn họ nói chuyện cũng thở phào nhẹ nhõm.Mặc dù đã tắt đèn từ rất sớm nhưng Quan Hân lại không ngủ được, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua dường như vẫn còn gần trong gang tấc khiến trong lòng cảm thấy khó chịu. Hiện tại, cô ấy không chỉ chạy nạn mà còn phải đề phòng khắp nơi, cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.Như vậy có thể an tâm ngủ được hay sao?Đã rất lâu Quan Hân không có được một giấc ngủ ngon, mỗi đêm khuya thanh vắng, khi cô ấy nằm xuống đều tự hỏi ngày mai phải làm gì, làm thế nào mới có thể che giấu ý đồ thật sự của bản thân, làm sao mới có thể báo thù. Thật ra trước kia cô ấy đã từng là một người phụ nữ phúc hậu, cha rất yêu thương cô ấy, cô ấy cũng rất thích ăn uống nên cân nặng khoảng 160 cân.*1 cân = 0. 5 kgNhưng chỉ mới một năm cân nặng đã giảm đến 80 cân, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.Cô ấy thậm chí không biết mình có thể sống được bao lâu, nhưng cô ấy biết mình phải sống thật tốt, như vậy mới không khiến cha mẹ ở dưới suối vàng cảm thấy đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận