Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 161:
Chương 161:
Thời gian trôi qua rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt trời ngày một lạnh hơn, cũng chỉ trong nháy mắt là đến cuối năm.Hiện tại không giống như lúc nhỏ khi tết đến vô cùng náo nhiệt, nhưng vẫn có không khí tết. Rất nhiều người trong thôn đều đã bắt đầu chuẩn bị đón tết, Chân Minh Châu cũng không ngoại lệ.Nhưng Chân Minh Châu chỉ có một mình, việc có thể làm được cũng có hạn, vì thế cô chủ động tiêu tiền.Thời buổi này có tiền là đại gia.Chân - có tiền - Minh Châu lần đầu tiên cảm nhận được điểm tốt của việc có nhiều tiền. Trước kia vào thời điểm đón tết đều là hai cha con bọn họ tự quét dọn nhà cửa, nhưng hiện tại không phải như vậy. Chân Minh Châu tiêu tiền thuê thím Bàng và mấy thím khác cũng ở trong thôn đến hỗ trợ; bao gồm giặt ga trải giường, chăn đệm và những việc khác.Lúc này, Cốc gia vẫn còn ở lại đây. Đừng nghĩ Cửu hoàng tử không hỗ trợ, đương nhiên là hắn đã ra tay giúp đỡ, đã chuẩn bị một phần tài liệu mới cũng như thân phận mới. Nhưng vì thời tiết mùa đông không tiện cho bọn họ rời đi, hơn nữa Vương thị còn đang thêu một tấm bình phong cho Chân Minh Châu nên vẫn chưa rời đi.Còn Bạch Viễn thì đã rời đi. Nói đến Bạch Viễn thì lại có một chuyện khác, trong quá trình kiểm tra sức khoẻ cho Bạch Viễn đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề, vấn đề lớn nhất là khi thử máu đã phát hiện ra ông ấy bị trúng độc!Tuy rằng nồng độ rất thấp nhưng do quanh năm suốt tháng tiếp xúc với chất độc nên khiến thân thể Bạch Viễn càng ngày càng kém.Thời trẻ, ông phạm tội bị bắt giam vào ngục, lúc ấy thân thể đã bắt đầu không tốt, sau đó quanh năm suốt tháng lại tiếp xúc với chất độc nên thân thể ngày càng kém đi, đây chính là nguyên nhân mà sức khỏe ông năm nay kém hơn năm trước. Không phải là không tịnh dưỡng mà căn bản không nghĩ đến lại có người làm ra việc này.Việc này khiến Bạch Viễn trước nay đều bình tĩnh cũng khiếp sợ không thôi.Phải biết rằng ông đã khám đại phu nhiều năm như vậy, đều là những người dày dặn kinh nghiệm nhưng không nghĩ đến lại không có ai có thể phát hiện ra.Nhưng cũng không thể trách đại phu; dù sao thì lúc bấy giờ khám bệnh đều thông qua việc nhìn, nghe, hỏi; và đương nhiên bắt mạch không thể phát hiện được vấn đề máu nhiễm độc. Mặt khác, kiến thức của người cổ đại đối với độc dược không quá phức tạp, trước giờ đều sử dụng ngân châm để thử độc, nên khó tránh khỏi sẽ có chút sai sót.Có một số chất độc mà ngân châm không thể phát hiện ra.Nhưng xét nghiệm máu thì rất dễ phát hiện.Kết quả xét nghiệm máu của Bạch Viễn phát hiện trong máu chứa độc tố.Chính Bạch Viễn cũng không nghĩ đến kết quả như vậy, Trương Lực đi cùng với ông cũng vạn phần cảm khái, cũng may là có Vu thần y nếu không sợ là bọn họ sẽ mất đi Bạch Viễn lão sư.Vì Bạch Viễn trúng độc đã nhiều năm, nếu hiện tại không thể phát hiện thì một hai năm nữa ông không khác gì ngọn đèn đã cạn dầu. Sau khi điều tra, cuối cùng bọn họ cũng đã tìm ra độc dược xuất phát từ đâu. Thật ra việc điều tra cũng không khó, vì Bạch Viễn không ở một chỗ cố định, cũng không mặc một bộ quần áo nhất định, thậm chí cũng sẽ không ăn một món ăn giống nhau, nên để tìm ra đồ vật ông luôn mang theo bên mình cũng không quá khó.Cuối cùng cũng tìm ra rồi.Đó là chiếc túi thơm mà Bạch Viễn vẫn luôn mang theo trên người, là tín vật định ước của người vợ đã mất tặng cho ông.Có thể nói việc này rất châm chọc.Từ đầu đến cuối mọi việc đều do Vu Thanh Hàn xử lý, Chân Minh Châu không hề nhúng tay vào. Dựa vào kinh nghiệm sống có hạn và chỉ số EQ không tồi để phán đoán thì có lẽ hiện tại Bạch Viễn không cần sự an ủi.Đôi khi an ủi ngược lại càng khiến họ càng cảm thấy khó chịu, cô đơn hơn.Vì thế Chân Minh Châu không nói thêm bất kỳ điều gì, ngược lại để Bạch Viễn có thời gian bình tĩnh.Bạch Viễn rất bình tĩnh, tuy biết độc dược nằm ở túi thơm nhưng rất nhanh ông đã thích ứng được với chuyện này.Mọi chuyện đã xảy ra, nếu không thích ứng thì có thể làm gì, kẻ chủ mưu đã không còn trên đời này nữa.Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều thăng trầm nên Bạch Viễn có thể dễ dàng thích ứng.Ngược lại Chân Minh Châu vạn lần cảm khái, quả nhiên cuộc sống ở cổ đại không thích hợp với một người hiện đại như cô. Chỉ vì không hợp nhau liền đòi đánh đòi giết; những thứ như tình phụ tử, tình anh em, tình cảm vợ chồng đều có thể bị sụp đổ.Không sai, người đầu tiên bọn họ nói đến, người sau chính là Bạch Viễn.Nhưng có thể phát hiện sớm vẫn tốt hơn. Trước tiên, khi phát hiện ra tình trạng của Bạch Viễn, Vu Thanh Hàn đã xin chỉ thị của cấp trên cho phép bịt kín hai mắt của Bạch Viễn rồi đưa ông ấy ra ngoài. Đương nhiên Trương Lực cảm thấy không yên tâm nhưng vẫn không thể ngăn cản được Bạch Viễn.Hơn nữa Trương Lực cũng hiểu được năng lực của Vu thần y, nên cũng không ngăn cản.Nhóm người Trương Lực rời khỏi homestay, còn Bạch Viễn thì được Vu Thanh Hàn dẫn đi.Sở dĩ Vu Thanh Hàn dẫn Bạch Viễn rời đi không phải vì anh có lòng hảo tâm, mà anh phát hiện loại độc mà Bạch Viễn trúng phải rất hiếm gặp, rất đáng để nghiên cứu. Vì thế, bọn họ quyết định điều trị cho Bạch Viễn cũng không phải chuyện gì xấu.Bệnh viện mà bọn họ đến là bệnh viện quân khu, không điều trị cho người ngoài.Bởi vậy không cần lo lắng quá nhiều, cả đường đi Bạch Viễn đều bị bịt mắt, khi đến nơi được tháo bịt mắt ra ông mới nhìn thấy khung cảnh xung quanh, ông cảm thấy bố cục nơi này không giống với chỗ của bọn họ.Bác sĩ xem lại báo cáo kiểm tra sức khỏe tổng quát của ông lần nữa, mặt không biểu cảm nói: "Tình huống nghiêm trọng nhất là trúng độc; kèm theo thiếu máu, hen suyễn nhẹ, rối loạn nhịp tim, loét dạ dày, sỏi mật nhẹ, nhiễm trùng đường ruột. Cơ thể ông không khác gì quả táo bị sâu đục, không còn chỗ nào lành lặn."Bạch Viễn: "..."Bác sĩ: "Lão Vu, độc của ông ấy..."Vu Thanh Hàn: "Tôi đã sắp xếp chuyên gia đến đây.""Được rồi, còn những vấn đề khác..."Mấy bác sĩ không xem ai ra gì bắt đầu thảo luận, Bạch Viễn nằm trên giường bệnh cảm thấy không hiểu rõ, nhưng vẫn có thể biết được chút ít đó là những người này hẳn là các bác sĩ hàng đầu ở đây."Chúng ta nhanh chóng lên kế hoạch thôi, ông ấy không thể ở đây quá lâu.""Tôi biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận