Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 220:
Chương 220:
Bên này bọn họ đã bàn bạc xong xuôi mọi chuyện thì việc xây dựng dịch quán cũng đã gần hoàn thành, chỉ là chưa trang trí. Trương Lực không hề vận chuyển thứ gì đến đây mà chủ yếu là sử dụng những vật dụng có ở địa phương. Thậm chí khi cần làm việc gì cũng tìm những người dân quanh đây.Không thể không nói việc Trương Lực xây dịch quán ở đây đã giúp nhiều thợ thủ công xung quanh có thêm việc làm.Ví dụ như Lý gia thôn, bọn họ không chỉ kiếm được tiền công từ việc xây nhà, mà một số bà tử cần mẫn, tay chân lanh lẹ còn đến đây phụ trách việc nấu cơm. Mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng mọi người đều làm rất tốt.Vì biết đâu về sau khi nơi này khai trương lại cần thuê người thì sao?Sao có thể không làm việc chăm chỉ được?Hơn nữa, bên dịch quán cũng đã lên tiếng muốn thu mua một ít rau dại, việc này sẽ do Lý lão đầu đứng ra xử lý. Thật ra không phải Trương Lực mà là homestay Xuân Sơn muốn mua.Đương nhiên trong lòng Trương Lực và cả Lý lão đầu đều biết rõ việc này, mọi người cũng rất vui khi có được thêm đường kiếm tiền; nên Trương Lực thay mặt phía Chân Minh Châu đứng ra thu mua. Không chỉ vậy, sau này hải sản linh tinh cũng sẽ đưa sang bên này.Dù gì đưa sang bên này cũng dễ giải thích hơn việc lén lút đưa đến homestay Xuân Sơn.Với cách làm trước kia, nếu lén lút vận chuyển một hai lần hoặc chỉ trong một thời gian ngắn thì không thành vấn đề, nhưng về lâu về dài sợ là sẽ có vấn đề phát sinh. Vì thế như hiện giờ sẽ tốt hơn.Vấn đề duy nhất chính là những việc này đều phải qua tay Trương Lực, nhưng Chân Minh Châu cũng rất tin tưởng cách làm người của Trương Lực.Hơn nữa, Cửu hoàng tử vẫn cần đến sự giúp đỡ của Chân Minh Châu, hy vọng sẽ có thêm những đồ vật hiếm lạ khác, nên thật ra cô không cần lo lắng gì cả.Trương Lực đã bàn bạc với Chân Minh Châu, sau đó đơn giản sửa chữa lại tuyến đường để xe chuyển hàng di chuyển từ homestay đến sân sau dịch quán của Trương Lực, như vậy sẽ đảm bảo an toàn hơn. Đồng thời cũng không cần lo lắng có người đi vào Mãnh Hổ Lĩnh vô tình phát hiện ra xe vận chuyển.Tóm lại, làm vậy đều vẹn cả đôi đường.Lý lão đầu cũng tập hợp những thành viên trong gia đình để bàn bạc. Thật ra bọn họ cảm thấy như vậy cũng tốt; mặc dù đưa hàng trực tiếp đến homestay Xuân Sơn sẽ tốt hơn, nhưng Mãnh Hổ Lĩnh là nơi mà người bình thường có thể tùy ý đi lại sao? Trước kia bọn họ may mắn mới không xảy ra việc gì.Sở dĩ được gọi là Mãnh Hổ Lĩnh cũng không phải là gọi chơi cho vui; ngoài việc địa hình dốc, đường xá khó đi mà ở trong núi còn có lão hổ vô cùng hung dữ. Dù gì bọn họ cũng là người bình thường nên làm sao có thể đấu lại với hổ.Tóm lại, quyết định này khiến ai ai cũng vui mừng.Không bao lâu thì dịch quán của Trương Lực đã được xây dựng xong. Bọn họ không đặt cho nó một cái tên cầu kỳ, trực tiếp đề là Dịch quán Uy Viễn tiêu cục. Tên này nghe đơn giản nhưng thích hợp hơn bất kỳ cái tên nào khác.Giả sử ở bìa của một khu rừng hoang sơ hẻo lánh xuất hiện một quán trọ, lại mang một cái tên vô cùng hoa mỹ dữ khiến người khác cảm thấy lo lắng. Nếu đặt những cái tên như: Long Môn khách điếm, khách điếm Duyệt Lai, khách điếm Phúc Lâm Môn hay Hỉ Lâm Môn gì đó cũng chỉ sợ là chẳng ai dám vào ở.Nhưng với cái tên đơn giản này thì khác, mọi người vừa nhìn thấy liền biết nơi này là dịch quán của tiêu cục, có thể vào ở được.Khi dịch quán được hoàn thành, bên này Cốc gia cũng đã thu xếp xong mọi thứ. Bọn họ chủ yếu cần một số đồ dùng hàng ngày cũng như một ít giấy và bút mực. Sở dĩ họ muốn giấy và bút mực là vì bà chủ nói những thứ đó rất tiện lợi.Cốc Chi Tề đã dùng thử, mặc dù giấy và bút đều không phải là loại tốt nhất, nhưng thật sự rất tiện nghi, phù hợp hơn các loại mua từ bên ngoài. Là người đọc sách nên Cốc Chi Tề kiềm lòng được muốn có một ít.Chân Minh Châu chuẩn bị cho cả nhà Cốc Chi Tề rất nhiều đồ dùng hàng ngày, ngay cả người chỉ ở đây một thời gian ngắn như Hoa Quyển... À không, Lâm Tú Tuệ đều có thêm ba cái tay nải nữa, cô gái nhỏ cảm thấy mơ hồ, không ngờ rằng mình cũng có nhiều thứ như vậy.Trong số đó thì có hai cái tay nải là quần áo trong ngoài, dày mỏng đều có đủ; còn có bốn đôi giày, hai đôi giày giữ ấm và hai đôi giày mỏng nhẹ.Bên trong tay nải cuối cùng là một số đồ dùng vặt vãnh hàng ngày như: Khăn mặt, xà bông thơm, hoa cài tóc, thậm chí còn có một vài túi bánh quy đường. Lâm Tú Tuệ chưa từng có nhiều đồ vật thế này, hơn nữa những thứ này chỉ của riêng một mình cô ấy.Đừng nói là bản thân cô ấy, cho dù gia đình giàu có nhất trong thôn gả con gái thì của hồi môn có lẽ cũng không hơn được những thứ này.Lâm Tú Tuệ biết món điểm tâm kia ăn rất ngon, không biết cho bao nhiêu đường mà vị rất ngọt.Cô ấy không nghĩ đến bà chủ cũng chuẩn bị quần áo giày dép mới toanh và thức ăn cho mình.Lâm Tú Tuệ cảm động đến rơi nước mắt.Cô ấy thật sự đã gặp được tiên nữ.Lâm Tú Tuệ chỉ ở đây một thời gian ngắn mà đã khóc như vậy, thì đừng nói chi đến những người ở đây đã lâu như Cốc gia, cả nhà họ khóc như mưa.Đôi mắt của mấy chị em phụ nữ sưng lên như quả hạch đào, Vương thị lôi kéo tay của Chân Minh Châu, luôn miệng nói nhất định sẽ trở về thăm hỏi cô. Đương nhiên là Chân Minh Châu vui vẻ đáp ứng, nhưng cô cũng biết trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, cuối cùng rồi mọi người sẽ phải chia xa.Mọi người đều hiểu đạo lý này nên mới khóc nhiều đến vậy, nhưng cũng không nói là sẽ ở lại đây.Sự thật là bọn họ không thể ở lại đây cả đời. Người lớn thì như thế nào cũng được nhưng mấy đứa bé thì không.Lan ca nhi còn rất nhỏ nên không hiểu được những chuyện này, vì thế cậu bé ôm chân Chân Minh Châu khóc rống, nhất quyết không chịu đi.Chân Minh Châu xoa đầu cậu bé an ủi một hồi lâu, cuối cùng cậu bé mới lưu luyến theo theo cha mẹ rời đi.Hai mắt Chân Minh Châu cũng đỏ hoe, Túc Ninh cũng ra tiễn bọn họ, hắn thấy Chân Minh Châu không ngừng rơi nước mắt liền đưa một tờ khăn giấy cho cô, nói: "Lau nước mắt đi."Chân Minh Châu nâng mắt nhìn Túc Ninh, nói: "Rõ ràng tôi đã dặn lòng không được khóc."Túc Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Con người không phải máy móc, sao có thể khống chế được cảm xúc của chính mình."Hắn nói: "Cô lau nước mắt đi."Chân Minh Châu ừ một tiếng, hít sâu một hơi rồi nói: "Sau này không thể để những người khác ở đây quá lâu được."Túc Ninh nhướng mày thì nghe Chân Minh Châu nói tiếp: "Ở lâu sẽ có tình cảm với nhau, đến khi người đó rời đi tôi sẽ khó chịu."Ánh mắt Túc Ninh lóe lên, nói: "Ừ, về sau không để những người khác ở đây quá lâu.""Nhưng tôi nghĩ cô cũng không cần quá lo lắng, tuy cả nhà Cốc Chi Tề đã rời đi nhưng họ cũng không đi xa, chỉ ở bìa rừng Mãnh Hổ Lĩnh mà thôi, cách một khoảng thời gian bọn họ vẫn sẽ trở về thăm cô. Hơn nữa, vợ của Cốc Chi Tề làm xong đồ thêu cũng sẽ đưa lại đây, đúng không?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng là như vậy, chỉ là bọn họ đi rồi tôi cảm thấy rất buồn."Túc Ninh: "Vậy thì..."Hắn suy nghĩ gì đó rồi nói: "Để tôi dỗ cô."Chân Minh Châu bị những lời này chọc cười: "Dù anh muốn dỗ tôi cũng không thể nói như vậy, nào có ai nói thẳng ra chứ."Túc Ninh nghiêm túc: "Nhưng cô đã cười rồi, chứng tỏ nó hữu dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận