Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 81: Trao Đổi Và Rời Đi 3
Chương 81: Trao Đổi Và Rời Đi 3
Thật ra, dù Chân Minh Châu không nói, hắn cũng biết khả năng quay lại đây là rất nhỏ. Tuy hắn có thể bình an trở về, nhưng mấy vị hoàng huynh hay hoàng đệ ai ai cũng đều như hổ rình mồi, mọi người đều muốn tranh đoạt lẫn nhau. Giữa bọn họ làm gì có tình cảm, chỉ là anh tính tôi, tôi tính kế anh mà thôi.Trước kia hắn không tranh, cũng không thoát khỏi việc bị ám sát.Hiện tại xem ra, đôi khi tranh giành hay không cũng không phải do bản thân mình quyết định. Nếu vậy thì không bằng thử tranh giành một chút xem sao.Chính vì vậy, hắn càng không thể quay lại homestay. Hắn không muốn để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của nơi này.Đầu tiên, hắn không hy vọng những người đó quấy nhiễu sự thanh tịnh của tiên cô, thứ hai là hắn không muốn những người đó có thể đến đây "trao đổi" đồ vật với tiên cô. Tiên cô khác với bọn họ, cô ấy đối xử với mọi người bình đẳng như nhau, nếu hắn có thể nhận được sự giúp đỡ thì những người khác cũng vậy.Bởi thế, sự tồn tại của nơi này là một bí mật.Hắn ho khan vài tiếng, sau đó mở miệng: "Sau này chúng ta còn gặp lại."Cứ xem như đây là một nguyện vọng tốt đẹp vậy?Chân Minh Châu nói: "Tạm biệt."Nguyên Tuấn hít sâu một hơi, nhìn cô rồi nói: "Tôi phải đi đây."Sau đó, hắn đột nhiên kéo tay Chân Minh Châu ra, đem ngọc bội nhét vào, rồi xoay người rời đi thật nhanh cũng không quay đầu lại, chỉ cao giọng nói: "Hãy giữ lại làm kỷ niệm."Hắn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dung nhập vào đoàn người Bạch Viễn đang đứng cách đó không xa, lúc này mới quay đầu lại vẫy tay với cô.Chân Minh Châu cũng không muốn nhận lấy, trong lòng muốn đuổi theo Nguyên Tuấn để trả lại; chỉ là bên ngoài có nhiều người cô không biết, hơn nữa cô cũng không dám tuỳ tiện rời khỏi homestay, dù sao cô cũng không thông thuộc tình huống bên ngoài. Cô mím chặt môi, đồng thời nắm chặt ngọc bội trong tay, nói: "Bảo trọng."Nguyên Tuấn tươi cười xán lạn, ừ một tiếng, sau đó đoàn người nhanh chóng khởi hành.Một đoàn người ngựa đi vào rừng khiến chim chóc và các động vật nhỏ kinh sợ.Lúc này, Trương Lực bắt đầu phân phó: "Mọi người phải cẩn thận dưới chân.""Đúng vậy." Nguyên Tuấn nghiêm mặt, đã không còn là thiếu niên cợt nhả như ở homestay Xuân Sơn."Mãnh Hổ Lĩnh ngẫu nhiên sẽ có hổ xuất hiện, ta ở bên trong quán trọ cũng có thể nghe được tiếng hổ gầm, mọi người phải cẩn thận, không được thu hút sự chú ý của lão hổ để tránh tăng thêm phiền phức.""Đúng vậy."Đoàn người đi một hồi lâu, cuối cùng cũng ra khỏi Mãnh Hổ Lĩnh. Lúc này, Trương Lực quay sang gọi Nguyên Tuấn: "Điện hạ?"Lúc trước, khi bọn họ vừa đến nơi này liền bị tập kích, đến giờ Nguyên Tuấn vẫn chưa hiểu rõ tình huống ở nơi này, chỉ nhìn về phía Bạch Viễn.Bạch Viễn: "Trước tiên chúng ta quay về dịch quán, đồng thời nhanh chóng điều động nhân thủ sắp xếp người hộ tống hàng hóa vào kinh. Mặt khác..."Nguyên Tuấn nhìn lướt qua Mãnh Hổ Lĩnh, sau đó đối diện với tầm mắt của Bạch Viễn.Bạch Viễn hiểu ý, liền lên tiếng: "Chuyện hôm nay nếu ai nói ra nửa lời thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn."Mọi người đều đồng thanh đáp lại "Đã hiểu."Vì liên quan đến an nguy của Nguyên Tuấn, nên trong lần tìm kiếm này bọn họ không dám sắp xếp những người không đáng tin cậy. Vì thế, đoàn người tìm kiếm đều là những tử sĩ trung thành nhất của phủ Cửu hoàng tử. Cũng nhờ vậy mà hiện tại không cần lo lắng bí mật bị bại lộ.Bạch Viễn: "Chúng ta..."Bên này, Bạch Viễn bắt đầu an bày công việc, còn một nhóm khác đã lên đường.Ở homestay, Chân Minh Châu dù hơi buồn nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.Buồn là vì đã ở chung một thời gian khá dài, ít nhất bọn họ cũng xem như bạn bè. Hiện tại, bạn bè rời đi rồi nên cô cảm thấy có chút mất mát. Còn nhẹ nhàng... cũng vì nguyên nhân này.Lúc nhóm người Nguyên Tuấn còn ở đây, dù cô có thả lỏng thế nào vẫn cảm thấy có một chút gò bó, nhưng là hiện tại thì khác.Bây giờ cô cảm thấy vô cùng thoải mái, là kiểu tinh thần được thả lỏng.Chân Minh Châu hít một hơi thật sâu, mở cổng homestay ra. Lúc này, bên ngoài không phải là cánh rừng rậm rạp ở cổ đại mà là một con đường đá, đi về phía trước khoảng hai mươi mét là bậc thang lên xuống núi.Tuy khung cảnh này không thể sánh được với cổ đại, nhưng lại khiến Chân Minh Châu cảm thấy hân hoan, vui sướng!Người hiện đại như cô quả nhiên không thể thích ứng với cuộc sống ở cổ đại.Hiện tại, dù bọn họ đã rời đi nhưng Chân Minh Châu cũng không lập tức thu dọn, vì ngày mai cũng sẽ có người đến.Cũng không biết ngày mai trời có đổ mưa không. Nếu không mưa thì những người ở cổ đại sẽ phải chờ đợi. Nhưng cũng may trước đó Chân Minh Châu cố ý nói chuyện một cách thần bí: Cái gọi là duyên, không phải muốn là được. Vì thế, dù tạm thời trời không mưa, bọn họ không thể đến được đây nhưng chắc hẳn là sẽ chờ đợi.Chân Minh Châu cũng hết cách. Trước kia, khi tên đầu trọc còn ở đây, lúc bọn họ ra cửa làm việc thì đều lưu lại một khe hở ở cửa, sợ rằng nếu cửa đóng lại thì những người kia không thể trở lại homestay, còn nếu cô mở cửa thì sẽ trở về hiện đại.Bất quá, Chân Minh Châu lại cảm thấy như vậy rất tốt. Vì an toàn của cô sẽ được đảm bảo ở một mức độ nào đó.Có gì qua trọng hơn sự bình an sao? Không có a.Chân Minh Châu nhanh chóng mở cửa thông khí. Một lúc sau cô lại nhận được điện thoại của Triệu Xuân Mai.Hai người thương lượng về vấn đề lương thực và hạt giống cho mấy người Lý gia. Ngoài ra, cô còn cần thêm không ít vải bố và bông có độ bền cao. Những thứ này không phải Lý gia yêu cầu, trên thực tế những thứ Lý gia yêu cầu ít đến đáng thương, ngoại trừ lương thực những thứ khác căn bản bọn họ đều không cần.Tuy bọn họ không cần, nhưng Chân Minh Châu cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác như vậy.Hơn nữa, nói không chừng giá trị của san hô đỏ còn cao hơn nhiều so với số ngọc bội của Nguyên Tuấn.Mặt khác, dù Lý gia đã rất khó khăn nhưng vẫn suy nghĩ đến người dân trong thôn, có thể thấy được nhân phẩm của bọn họ không tồi.Chân Minh Châu chính là như vậy, nếu đối phương là người tốt thì cô liền không tiếc mà giúp đỡ thêm một chút.Bản thân cô là người học chuyên về văn vật, tuy không thể xác định chính xác giá trị của vật phẩm, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra được. Ở phương diện này thì cô có nhiều ưu thế hơn so với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận