Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 350:
Chương 350:
Chân Minh Châu cảm thấy đôi khi mọi chuyện giống như vận mệnh chú định.Lâm Tú Tuệ đã đi đến một nơi rất xa, theo lý thuyết là sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với những người ở quê nhà, chỉ là không nghĩ đến người này lại tự mình đưa đến cửa.Không chỉ đưa tới cửa mà còn hoàn toàn không nhận ra Lâm Tú Tuệ, nhưng nhờ vậy mà Lâm Tú Tuệ mới có thể biết được tình hình ở quê nhà, đồng thời cũng biết được tình huống của những người trong nhà.Thế nhưng Lâm Tú Tuệ lại không có chút đồng tình với bọn họ, đối với những người đó cô ấy sớm đã chết tâm.Hơn nữa một người trọng nam khinh nữ, xem con trai như bao bối, lại xem con gái như cỏ dại, thậm chí đến cả con gái ruột cũng không nhận ra thì có gì mà đáng thương?Bà ta thê thảm như hiện tại đều do chính bản thân tạo ra.Về phần người ca ca bị đánh gãy chân của Lâm Tú Tuệ, mặc kệ là bị què hay nằm liệt một chỗ thì càng không có quan hệ gì với cô ấy.Nói câu khó nghe thì bọn họ quá xấu xa, nên Chân Minh Châu mới cảm thấy đây là ông trời có mắt.Trường hợp này Lâm Tú Tuệ cũng không muốn nói với những người xung quanh. Dù sao thời đại này cũng rất chú ý đến việc giữ đạo hiếu, cha mẹ có xấu xa đến đâu thì người làm con cũng không thể cảm thấy vui sướng khi người gặp họa. Chỉ là Lâm Tú Tuệ tuổi không lớn nên thật sự nhịn không được.Cô ấy không thể nói cho những người như Trương Lực biết chuyện này, cũng không thể nói chuyện này với những đứa nhỏ như Tiểu Hồng và Tiểu Tử, nhưng khi gặp Chân Minh Châu lại có thể nói hết những lời chất chứa trong lòng.Không hiểu sao Lâm Tú Tuệ cảm thấy Chân tỷ tỷ sẽ không trách mình, ngược lại sẽ đồng ý với những gì cô ấy nghĩ. Tóm lại là vì Lâm Tú Tuệ nghĩ như vậy nên cũng không giấu giếm Chân Minh Châu. Quả nhiên Chân Minh Châu thật sự không nghĩ Lâm Tú Tuệ làm vậy là có gì sai.Hiếu thuận là đúng, nhưng phải phân biệt xem những người đó là dạng người gì, cả nhà này xứng đáng bị xúi quẩy như vậy.Hiếm khi Chân Minh Châu đến đây, lại nghe nói đến chuyện như vậy liền an ủi Lâm Tú Tuệ, cũng không giảng giải đạo lý, dù có nói ra thì cô ấy cũng không hiểu lắm.Vì thế Chân Minh Châu nói thẳng: "Hết thảy đều là định mệnh, ngay tại thời điểm em đổi tên từ Vương Hoa Quyển thành Lâm Tú Tuệ thì em đã không còn quan hệ gì với nhà đó nữa. Em cũng không cần nghĩ đến việc bọn họ nuôi dưỡng em như thế nào. Bọn họ đã nuôi dưỡng em nhưng ngần ấy năm em đã làm không ít việc nặng nhọc, còn bị bán đi. Xem như đã trả hết công lao nuôi dưỡng. Lâm Tú Tuệ không có quan hệ gì với Vương gia, đây là ý trời. Nếu không, người làm mẹ như bà ta sao có thể không nhận ra em?"Lâm Tú Tuệ gật đầu thật mạnh.Chân Minh Châu nói ra những lời này trước mặt mọi người. Mấy người Trương Lực không quan tâm đến những chuyện này, nhưng nghe lời Chân Minh Châu nói cũng cảm thấy rất có lý. Nếu không phải ý trời, thì làm mẹ sao có thể không nhận ra con gái của mình.Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng được.Điển hình như nhà hắn, hắn bị mẹ mìn bắt cóc khi còn nhỏ, phải mất gần một năm mới có thể quay về nhà, nhưng khi cha mẹ đến trại trẻ mồ côi của Túc gia đón hắn thì vừa nhìn bọn họ liền có thể nhận ra hắn trong số hàng chục đứa trẻ. Điều này chứng tỏ cốt nhục tương liên sẽ có chút tâm linh tương thông.Nên không thể nào có chuyện nhận không ra con mình.Bên này sôi nổi nói chuyện nên rất nhanh đã vứt bà ta ra sau đầu, mà lúc này nương của Hoa Quyển cũng đã đi được nhiều ngày, đến phương nam bà ta nhìn thấy trên đường có người đang chọn mua tiểu cô nương, nói: "Tiểu cô nương kia lớn lên có chút giống với con gái ta."Thật ra bà ta đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của con gái mình nữa, vốn dĩ là không coi trọng nên trong một thời gian dài sao có thể không quên mất cơ chứ?Lời này khiến mẹ mìn cười lạnh: "Ngươi thật đúng là tưởng bở, đừng có gây phiền phức cho ta. Nếu để ta biết ngươi khiến ta gặp rắc rối thì xem ta có đánh gãy chân chó của ngươi không. Người này cũng giống con gái ngươi, người kia cũng giống con gái ngươi, lần trước ngươi cũng nói như vậy, cũng không nghĩ chuyện này là không thể nào."Nương Hoa Quyển co rúm người, nhỏ giọng nói: "Lần trước người kia cũng có chút giống.""Phi!"Mẹ mìn tát nương Hoa Quyển một bạt tai ngay tại, lực tay không nhẹ khiến bà ta hoa mắt."Đừng cho là ta không biết ngươi đang ước gì lại có thêm một cô con gái để ngươi bán lấy tiền mang về đưa cho đứa con trai lòng lang dạ sói kia. Khi dễ ta không biết những việc trước kia của ngươi à? Nhưng con gái đã bị ngươi bán đi rồi, cô nương nhà đó dù chỉ là hạ nhân thì cuộc sống cũng tốt hơn gấp trăm lần. Muốn thấy sang bắt quàng làm họ à? Nếu ngươi lớn gan rước lấy cho ta thêm phiền phức xem ta có đánh chết ngươi không."Vẻ mặt nương Hoa Quyển đau khổ, nghĩ đến số mệnh của bản thân mình, cảm thấy sao cuộc sống của mình quá gian nan.Cuộc sống này thật không dễ dàng.Bà ta cảm thấy khó chịu trong lòng, lấy tay lau nước mắt, chỉ là không có ai đồng tình với bà ta, ngay cả những người bị bán cùng lúc cũng khinh thường bà ta. Trong số bọn họ có không ít người nhân phẩm không tốt hoặc là phạm sai lầm nên bị gia chủ bán đi, nhưng dù như thế thì bọn họ cũng có tư cách khinh bỉ người đàn bà này. Bọn họ dù phạm sai lầm bị gia đình giàu có đuổi đi thì vẫn tốt hơn so với nương của Hoa Quyển.Nói câu khó nghe thì bọn họ đều là những bà tử, vì mắc sai lầm mới khiến gia chủ không hài lòng. Vậy thì bà ta có gì khác biệt với những người cùng bị bán trong lần này cơ chứ?Thế mà những người này cũng khi dễ bà ta. Nương Hoa Quyển cảm thấy vô cùng đau khổ lẫn bất lực.Nhưng vậy thì có ích lợi gì? Người môi giới này tuổi còn khá trẻ nhưng đã rút ra được vài bài học kinh nghiệm nên rất đề phòng bọn họ, ngay khi vừa đến phương nam liền bán hết đám người này đi, sau khi đổi được một số ngân lượng liền cảm thấy rất mỹ mãn.Về phần nương Hoa Quyển, cả đời này bà ta cũng không thể rời khỏi nơi này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận