Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 306:

Chương 306:
Chương 306:
Lúc này đột nhiên có người hét lên."A. Các người nhìn xem, tại sao lại có thêm một người khác từ y quán đi ra.""Vương chưởng quầy, trời đang mưa to, ông đây là định làm gì."Vương chưởng quầy vẻ mặt chua xót, ôm quyền: "Xin lỗi, ta không thể tiếp chuyện được, thành thật xin lỗi.""Này khoan đã, Quan gia lại xảy ra chuyện gì sao?""Vương chưởng quầy, ông đợi đã."Vương chưởng quầy vội vàng nói: "Quan gia lại có thêm hai người bị mù."Vừa dứt lời liền vội vàng chạy đi."Khiếp thật.""Ôi mẹ ơi.""Quan tiểu thư thật quá lợi hại, dù đã không còn ở Quan gia nhưng vẫn có thể hạ độc sao?""Không phải là có người đục nước béo cò đấy chứ? Hay là người của sòng bạc làm? Không phải người của sòng bạc vẫn luôn ở bên kia gây sự đòi tiền hay sao?""Ngươi thật ngốc, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, mọi chuyện lại vô cùng ồn ào huyên náo nên người của sòng bạc sẽ không làm bậy.""Căn bản là bọn họ không biết Quan tiểu thư đã hạ độc như thế nào hạ. Trước khi rời đi, ngoại trừ giếng nước, chắc chắn nàng ấy còn hạ độc ở chỗ khác.""Tuy nhiên Quan gia cũng đã tìm kiếm qua một lượt.""Nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra, mấy đời nhà Quan tiểu thư đều mở hiệu thuốc, nên nàng ấy muốn xuống tay cũng không khó."A Tứ im lặng nghe mọi người phân tích, cảm thấy những gì vị Quan tiểu thư kia nói hẳn là sự thật.Hắn cúi đầu ăn vài miếng, rồi hỏi: "Gần đây có chỗ chỗ trọ không?""Gần đây có khách điếm của Quan gia. Bỏ đi, tốt nhất là ngài đừng đến đó, không biết ngài có thể trọ lại đó hay không. Ngài nên đến khách điếm Vân Lai ở đối diện khách điếm Quan gia đi. Tuy rằng điều kiện không tốt bằng Quan gia, nhưng dù gì cũng mở cửa kinh doanh bình thường, đến khách điếm Quan gia phỏng chừng sẽ gặp nhiều chuyện đáng sợ."A Tứ: "Được."Hắn thăm dò khu vực quanh đây một phen, đến nửa đêm liền xâm nhập vào Quan gia.Không thể không nói Quan tiểu thư này thật sự rất có tài. Hứa tú tài, lão nương của Hứa tú tài và biểu muội của hắn đều mù cả rồi.Bọn họ không thể hiểu vì sao mình lại bị mù, thậm chí là không tìm ra được nguyên nhân nên luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, mọi người đều vô cùng sợ hãi, không hiểu rốt cuộc vì sao lại xảy ra chuyện này. Khủng khiếp hơn là vào buổi sáng ngày hôm sau, lão quản gia của Quan gia cũng bị mù.Lúc này, cả thành đều sôi trào.Có người nói Quan gia bị trúng tà, có người cho rằng những gì Quan tiểu thư nói là sự thật nên những người này mới gặp báo ứng, cũng có người nói... Tóm lại, tin đồn vẫn không ngừng lan truyền.Người của sòng bạc cũng mặc kệ việc Quan gia lại có thêm người bị mù, càng nhanh chóng ra roi thúc ngựa dựa theo giấy nợ mà Quan Hân viết tịch thu mấy cửa hàng của Quan gia.Vốn dĩ vị "con rể tốt" kia của Quan gia muốn ngăn cản, nhưng vì hắn đột nhiên bị mù nên không thể trì hoãn việc này nữa.A Tứ ở lại đây năm ngày, trơ mắt nhìn tất cả sản nghiệp của Quan gia đổi chủ chỉ trong một đêm. Cũng trơ mắt nhìn vài hạ nhân của Quan gia lần lượt bị mù.Tóm lại, chuyện gì cũng có thể xảy ra.Bởi vì món nợ kếch xù mà đám người Hứa tú tài mất hết tất cả, bị đuổi ra ngoài không khác gì ăn xin. Chỉ là, bọn họ còn không bằng ăn mày, bởi vì bọn họ đều bị mù nên không thể nào có được cuộc sống như ăn mày bình thường được.Trên đường trở về, trong lòng A Tứ đã tồn tại một tín niệm, đó chính là không thể tùy tiện đắc tội với nữ nhân.Một khi nữ nhân nhẫn tâm thì sẽ khiến người khác sống không bằng chết.Khi A Tứ về đến dịch quán liền kể lại chuyện này cho Trương Lực nghe, tuy bọn họ đã thấy qua nhiều chuyện những vẫn cảm thấy trong lòng phát lạnh, có người nhỏ giọng nói thầm: "Quan tiểu thư này cũng quá lợi hại.""Các ngươi đang nói ai lợi hại?"Xe ngựa dừng lại, người trên xe bước xuống nhìn những người đang ở trong sân.Trương Lực mỉm cười: "Bạch lão sư."Bọn họ đều là người biết võ, điển hình như Trương Lực đã nghe ra đây là giọng của Bạch lão sư nên mới không có để ý mà vẫn để mọi người tiếp tục nói chuyện."Là chuyện xảy ra ở Lâm thành thuộc huyện phụ cận."Bạch Viễn: "Sao các ngươi lại đến Lâm thành."Trương Lực: "Là khách trọ của bà chủ Chân, cô ấy nhờ chúng tôi đến đó tìm hiểu sự tình. Hiện tại mấy huynh đệ đều bị dọa sợ."Lời này lại khiến Bạch Viễn cảm thấy giật mình, ông nói: "Bị dọa sợ? Người có thể khiến các người bị dọa thành như vậy cũng không đơn giản.""Đúng vậy, nên chúng tôi đều đang cảm khái.""Đúng là không thể đắc tội với nữ nhân, nếu không...""Chờ một chút, các ngươi đang nói đến nhà nào ở Lâm thành?" Bạch Viễn cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ."Là Quan gia ở Lâm Thành, nhà đó..."Bạch Viễn có chút sửng sốt, ngay sau đó nói: "Ta biết, có một lần thời tiết thay đổi khiến ta đổ bệnh, đúng lúc đi ngang qua Lâm thành được Quan lão gia tử đích thân chữa trị. Ông ấy... không còn nữa?"Trương Lực vừa nghe vậy, liền nghiêm túc nói: "Ông ấy không còn nữa, nghe nói là bị con rể hại chết, hiện tại Quan tiểu thư đang ở quán trọ Xuân Sơn."Bạch Viễn lập tức nói: "Vậy bây giờ chúng ta liền đến quán trọ Xuân Sơn.""Chỉ là..."Mọi người quan sát thời tiết bên ngoài, hôm nay trời quang mây đãng.Nếu bây giờ đến đó căn bản không thể tìm được quán trọ Xuân Sơn.Bạch Viễn: "Không sao cả, ta có thể chờ, hơn nữa biết đâu bọn họ đột nhiên mở cửa thì sao."Trương Lực: "Thôi được, để ta cùng đi với ngài qua bên đó, đúng lúc kể lại mọi chuyện với bà chủ Chân."Hai người cùng nhau đi đến chỗ Chân Minh Châu, Trương Lực hỏi: "Bạch lão sư, điện hạ vẫn ổn chứ?"Bạch Viễn nở nụ cười đầy ẩn ý: "Không tồi, hiện tại điện hạ chiếm một vị trí khá quan trọng trong lòng bệ hạ."Trương Lực thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh đó là cảm giác vui vẻ: "Được vậy thì tốt quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận