Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 368:
Chương 368:
Từ sau ngày ở suối nước nóng, mối quan hệ giữa Chân Minh Châu và Túc Ninh có chút kỳ quái, cả hai rất ít khi nói chuyện với nhau.Mặc dù chỉ số EQ của Chân Minh Châu không cao nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, lời nói của Túc Ninh khá rõ ràng, nếu đến những lời này còn không hiểu thì Chân Minh Châu nghĩ não mình có vấn đề, ngược lại chính vì hiểu chuyện được chuyện gì đang diễn ra nên cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng, tóm lại là cảm giác này rất khó nói.Cô không biết bản thân mình muốn gì, về phần Túc Ninh thì hình như anh cũng đang rất căng thẳng. Sau ngày hôm đó anh cũng rất kỳ lạ, ít nói hơn lại thích lao vào công việc, nhưng điều này lại giúp Chân Minh Châu dần bình tĩnh lại.Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy Túc Ninh thì cô vẫn rất khẩn trương.Nếu hiện tại có khách trọ thì tốt rồi, ít nhiều gì cũng sẽ giúp hai người bọn họ bớt ngượng ngùng; nhưng dạo này không có khách, chỉ có hai người... Vô tình nhìn thấy nhau thì không được tự nhiên cho lắm.Thật là kỳ lạ.Lúc này Chân Minh Châu mới cảm khái vì sao Vu Thanh Hàn không ở đây, nếu vị này ở đây thì chỉ cần anh khuấy động đảm bảo chỉ trong một giây bầu không khí sẽ náo nhiệt hẳn lên. Do đó mới nói, đôi khi sự hiện diện của người quen là rất hữu ích.Chỉ tiếc, Vu Thanh Hàn không có ở đây.Bởi vì bên này đã thành lập sở nghiên cứu, nên Vu Thanh Hàn sẽ được điều đến đây.Hiện tại anh đang ở Thượng Hải xử lý một số thủ tục, bắt đầu từ năm sau anh sẽ không đến trường dạy học nữa mà sẽ đến đây làm việc.Trước kia nơi này chỉ là một thôn xóm bình thường nên mỗi lần anh đến đây đều cần tìm một cái cớ, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không cần, tóm lại sau khi nơi này được thiết lập và xây dựng lại thì thuận tiện hơn rất nhiều. Chân Minh Châu cảm thấy mình không cần suy nghĩ hay lo lắng quá nhiều, vì mọi việc ngày càng suôn sẻ hơn.Đương nhiên vẫn có điều bất tiện. Trước kia, cô có thể tuỳ tiện gọi cơm hộp từ mấy cửa hàng trong thôn, hoặc order món gà rán mà mọi người yêu thích nhất. Thế nhưng hiện tại, cửa hàng gà rán đã dời lên thị trấn, Chân Minh Châu lặng lẽ thương tâm, giao hàng là không thể nào. Tuy rằng hệ thống giao hàng phát triển mạnh mẽ nhưng lại không thể giao đến thôn bọn họ.Chân Minh Châu cảm thấy hiện giờ nếu muốn ăn món gì đó đều không dễ dàng.Cô không nên gọi là Chân Minh Châu, mà nên gọi là Chân U Sầu."Bà chủ, tuyết rơi."Túc Ninh nhìn cô đang phát ngốc, tuy gần đây giữa bọn họ có chút ngượng ngùng, nhưng thật ra bọn họ không thể cố ý tránh mặt nhau. Bởi vì hiện tại là cuối năm, nên có nhiều việc cần sắp xếp cũng như chuẩn bị. Do đó dù cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hai người vẫn gặp mặt nhau mỗi ngày, còn cùng nhau sửa sang lại cái này cái kia.Lúc này, Chân Minh Châu thật sự muốn thở dài vì thêm một điều bất tiện khi thôn di dời, đó chính là cô không thể thuê nhóm người thím Bàng đến hỗ trợ, ô ô ô, thật đau lòng.Đương nhiên, nếu Chân Minh Châu muốn cũng có thể đến Ủy ban thôn tìm người đến giúp đỡ, nhưng những người này lại khác với nhóm người thím Bàng. Mấy người thím Bàng là nhận tiền làm việc, lại có năng lực, hơn nữa bọn họ đều vui vẻ làm việc này. Nhưng hiện tại... nhóm người Triệu Xuân Mai cũng đang rất bận rộn, cô không thể chỉ vì dọn dẹp nhà cửa mà đến làm phiền bọn họ.Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hiện tại cô chỉ có thể cùng khách trọ duy nhất ở đây - Túc Ninh bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.Túc Ninh thấy Chân Minh Châu vẫn còn ngây ngốc, đành phải gọi lần nữa: "Bà chủ, tuyết rơi rồi."Lúc này Chân Minh Châu mới ngẩng đầu lên: "Tuyết rơi sao?"Túc Ninh mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy.""Không biết là có khách đến thuê trọ hay không?"Chân Minh Châu nhìn thoáng qua Túc Ninh, nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng là có."Tuy rằng có khách đến thuê trọ sẽ hơi phiền phức, nhưng nhiều người sẽ tốt hơn, như vậy bọn họ sẽ không phải khó xử như hiện tại.Hay nói đúng hơn là cô đơn phương cảm thấy khó xử.Mặc dù Túc Ninh cũng ít nói hẳn đi nhưng dù gì bản thân anh cũng là người kiệm lời, nên không có quá nhiều thay đổi.Chân Minh Châu: "Nhưng tôi cũng biết tuyết rơi dày đặc thế này nếu có người tìm đến cũng chưa chắc là chuyện tốt..."Túc Ninh gật đầu, hai người đang nói chuyện bỗng nghe được ngoài cửa có tiếng gõ cửa.Chân Minh Châu: "Ai đến vậy nhỉ?"Cô trực tiếp mở camera quan sát, không ngờ ngoài cửa lại là người quen đã lâu không gặp - Lý Quế Hoa.Lý Quế Hoa cõng một đứa trẻ trên lưng, bên cạnh còn dẫn theo hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, gương mặt tràn ngập vẻ nôn nóng, một thân phong sương.Chân Minh Châu kinh ngạc: "Sao cô ấy lại đến đây."Túc Ninh: "Để tôi đi mở cửa."Chân Minh Châu ừ một tiếng, bởi vì năm đó khi cô sửa chữa lại homestay đã trang trí nơi này theo lối cổ phong, nên cổng lớn cũng mang phong cách cổ xưa.Túc Ninh không mặc áo khoác ngoài, cứ như vậy đi dưới làn tuyết dày đặc, lúc này cô cảm thấy nếu lắp cửa tự động thì thuận tiện hơn nhiều.Bất quá cũng may đoạn đường này khá ngắn nên cũng không cần quá lo lắng.Túc Ninh mở cổng lớn, nhìn ba người trước cửa, nói: "Các người vào đi."Lý Quế Hoa sửng sốt, ngay sau đó liền trợn to mắt, nói: "Ngươi ngươi ngươi..."Cô ấy đã nhận ra: "Ngươi là người bán hàng rong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận